bộ "thơ với tuổi thơ" tuyển chọn những những bài thơ đã đi cùng với nhiều thế hệ thiếu nhi việt nam qua nhiều năm tháng trong các tập như: "ai dậy sớm" của võ quảng, "những bài thơ nho nhỏ" - phạm hổ, "bầu trời trong quả trứng" - xuân quỳnh, "bài ca trái đất" - định hải, "góc sân và khoảng trời" - trần đăng khoa, "quả địa cầu" - hoàng hiếu nhân, … Cảm nhận 2 khổ thơ đầu bài Sóng của Xuân Quỳnh để thấy một tình yêu nồng nhiệt, dịu dàng,và táo bạo. Xuân Quỳnh được tuyển vào Đoàn Văn công nhân dân Trung ương và được đào tạo thành diễn viên múa. Các sáng tác của Xuân Quỳnh phải kể đến các tập thơ Tuyển Tập Thơ Xuân Quỳnh Ebook.doc .pdf .xls .ppt .txt và hàng tỷ văn bản, tài liệu, học liệu, sách, được tải xuống miễn phí trên toàn thế giới. Đề bài: Cảm nhận khổ 5,6,7 trong bài Sóng của Xuân Quỳnh Bài làm Cảm nhận khổ 5,6,7 trong bài Sóng - Thi sĩ Xuân Quỳnh là một nhà thơ có một phong cách rất riêng, bởi những lời thơ của bà luôn chân thật, mạnh mẽ, quyết liệt thể hiện một ước mơ, khát khao tình yêu tới tận … Bà nổi tiếng với nhiều bài thơ được nhiều người biết đến như Thuyền và biển, Sóng, Thơ tình cuối mùa thu, Tiếng gà trưa, Thơ của Xuân Quỳnh luôn giàu những cung bậc cảm xúc, những bài thơ ấy khi hạnh phúc say đắm, lúc đau khổ đến tột cùng, gần gũi và thân thuộc với thiên chức của làm vợ và làm mẹ. Xuân Quỳnh, Lưu Quang Vũ cùng con trai Quỳnh Thơ ra đi trong một tai nạn giao thông ngày 29/8/1988. Sau 30 năm, câu chuyện tình của họ vẫn lay động nhiều thế hệ. Theo NSƯT Lê Chức - một người bạn thân thiết của gia đình, Xuân Quỳnh và Lưu Quang Vũ cảm mến đối phương bởi Thơ Xuân Quỳnh là tiếng lòng của một tâm hồn phụ nữ nhiều trắc ẩn, vừa hồn nhiên, tươi tắn, vừa chân thành, đằm thắm và luôn da diết trong khát vọng về hạnh phúc đời thường. - Bài thơ "Sóng" được sáng tác năm 1967 trong chuyến đi thực tế ở vùng biển Diêm Điền (Thái Bình), lúc đó Xuân Quỳnh mới 25 tuổi trẻ trung, yêu đời. WrD89. Home » Học tập » Tuyển tập những bài thơ của Xuân Quỳnh ngọt ngào, lãng mạng0 Xuân Quỳnh được mệnh danh là “Bà chúa thơ tình Việt Nam”. Thơ thường nói đến những tình cảm nhẹ nhàng, giản dị và trong sáng của gia đình và cuộc sống đời thường, những vần thơ thể hiện những rung động và khát vọng của trái tim người phụ nữ chân thành, thiết tha và yêu tập của Trang Thơ Xuân Quỳnh ngọt ngào, lãng mạn làm thổn thức, rung động biết bao nhiêu bạn đọc trẻ. Thơ tình của Xuân Quỳnh luôn là sợi dây gắn kết hai trái tim yêu nhau, không thể thiếu trong mỗi tình yêu đôi lứa. Tuyển tập những bài thơ Xuân Quỳnh hay ngọt ngào nhất dành cho bạn ngay tại bài viết sau. Đây là những bài Thơ Xuân Quỳnh hay được lưu giữ mãi với độc sử của nhà thơ Xuân QuỳnhXuân Quỳnh 1942-1988 tên đầy đủ là Nguyễn Thị Xuân Quỳnh, là một nhà thơ Việt Nam. Nổi tiếng với nhiều bài thơ hay như Thuyền và biển, Sóng, Tình ca cuối thu, Tiếng gà trưa,…Tháng 2 năm 1955, Xuân Quỳnh được tuyển chọn vào Đoàn Văn Công Nhân Dân Trung Ương và được đào tạo thành diễn viên múa. Bà đã nhiều lần biểu diễn ở nước ngoài và tham dự Đại hội Thanh niên Sinh viên Thế giới năm 1959 tại Vienna ở 1962 đến 1964, Xuân Quỳnh học trường bồi dưỡng những người viết văn trẻ Khóa I của Hội Nhà văn Việt Nam. Sau giờ học, bà làm việc tại báo Văn nghệ và báo Phụ nữ Việt Nam. Xuân Quỳnh là Ủy viên Ban Chấp hành Hội Nhà văn Việt Nam khóa từ năm 1967 khóa III. Năm 1973, Xuân Quỳnh kết hôn với nhà viết kịch, nhà thơ Lưu Quang Vũ. Trước đó, Xuân Quỳnh kết hôn lần đầu với một nhạc sĩ Trung ương Đảng rồi ly năm 1978 đến khi qua đời, Xuân Quỳnh làm biên tập viên tại Nhà xuất bản Tác phẩm mới. Xuân Quỳnh qua đời vì tai nạn giao thông ở cầu Phú Lương ngày 29 – 8 – 1988, Thị xã Hải Dương nay là thành phố, tỉnh Hải Dương, cùng chồng là Lưu Quang Vũ và con trai 13 tuổi Lưu Quỳnh khảo Những bài thơ về Bác Hồ kính yêu ngắn hay và ý nghĩa nhấtThơ Xuân Quỳnh về tình yêuNhắc đến thơ tình yêu thì không thể không nhắc đến thơ Xuân Quỳnh. Thơ tình Xuân Quỳnh luôn nồng nàn, rực lửa với những cảm xúc mãnh liệt. Thơ của bà luôn khiến lay động hàng triệu trái tim, làm tim bạn loạn nhịp và thổn thức hơn bao giờ hết. Hãy cùng sưởi ấm tình yêu của mình bằng cách gửi đến những người thân yêu của bạn những bài thơ tình cực ngọt ngào, sâu lắng qua bài viết Nói Cùng AnhEm biết đấy là điều đã cũChuyện tình yêu, quan trọng gì đâuSự gắn bó giữa hai người xa lạNỗi vui buồn đem chia sẻ cùng nhauEm đâu dám nghĩ là vĩnh viễnHôm nay yêu, mai có thể xa rồiNiềm đau đớn tưởng như vô tậnBỗng có ngày thay thế một niềm vuiĐiều hôm nay ta nói, ngày maiNgười khác lại nói lời yêu thuở trướcĐời sống chẳng vô cùng, em biếtCâu thơ đâu còn mãi ngày sauChẳng có gì quan trọng lắm đâuNhư không khí như màu xanh lá cỏNhiều đến mức tưởng như chẳng cóTrước cuộc đời rộng lớn mênh mangNhưng lúc này anh ở bên emNiềm vui sướng trong ta là có thậtNhư chiếc áo trên tường như trang sáchNhư chùm hoa mở cánh trước hiên nhàEm hiểu rằng mỗi lúc đi xaTình anh đối với em là xứ sởLà bóng rợp trên con đường nắng lửaTrái cây thơm trên miền đất khô cằnĐấy tình yêu, em muốn nói cùng anhNguồn gốc của muôn ngàn khát vọngLòng tốt để duy trì sự sốngCho con người thực sự Người Hoa Cỏ MayCát vắng, sông đầy, cây ngẩn ngơ,Không gian xao xuyến chuyển sang mình ai gọi sau vòm lá,Lối cũ em về nay đã trắng bay đi cùng với gió,Lòng như trời biếc lúc nguyên cay gửi lại bao mùa cũ,Thơ viết đôi dòng theo gió nẻo dâng đầy hoa cỏ mayÁo em sơ ý cỏ găm đầyLời yêu mỏng mảnh như màu khói,Ai biết lòng anh có đổi thay?3. Thơ Tình Cuối Mùa ThuCuối trời mây trắng bayLá vàng thưa thớt quáPhải chăng lá về rừngMùa thu đi cùng láMùa thu ra biển cảTheo dòng nước mênh mangMùa thu vào hoa cúcChỉ còn anh và emChỉ còn anh và emLà của mùa thu cũChợt làn gió heo mayThổi về xao động cảLối đi quen bỗng lạCỏ lật theo chiều mâyĐêm về sương ướt máHơi lạnh qua bàn tayTình ta như hàng câyĐã qua mùa gió bãoTình ta như dòng sôngĐã yên ngày thác lũThời gian như là gióMùa đi cùng tháng nămTuổi theo mùa đi mãiChỉ còn anh và emChỉ còn anh và emCùng tình yêu ở lại…– Kìa bao người yêu mớiĐi qua cùng heo Tự HátChả dại gì em ước nó bằng vàngTrái tim em, anh đã từng biết đấyAnh là người coi thường của cảiNên nếu cần anh bán nó đi ngayEm cũng không mong nó giống mặt trờiVì sẽ tắt khi bóng chiều đổ xuốngLại mình anh với đêm dài câm lặngMà lòng anh xa cách với lòng emEm trở về đúng nghĩa trái timBiết làm sống những hồng cầu đã chếtBiết lấy lại những gì đã mấtBiết rút gần khoảng cách của yêu tinEm trở về đúng nghĩa trái-tim-emBiết khao khát những điều anh mơ ướcBiết xúc động qua nhiều nhận thứcBiết yêu anh và biết được anh yêuMùa thu nay sao bão giông nhiềuNhững cửa sổ con tàu chẳng đóngDải đồng hoang và đại ngàn tối sẫmEm lạc loài giữa sâu thẳm rừng anhEm lo âu trước xa tắp đường mìnhTrái tim đập những điều không thể nóiTrái tim đập cồn cào cơn đóiNgọn lửa nào le lói giữa cô đơnEm trở về đúng nghĩa trái-tim-emLà máu thịt, đời thường ai chẳng cóCũng ngừng đập lúc cuộc đời không còn nữaNhưng biết yêu anh cả khi chết đi Thuyền Và BiểnEm sẽ kể anh ngheChuyện con thuyền và biển“Từ ngày nào chẳng biếtThuyền nghe lời biển khơiCánh hải âu, sóng biếcĐưa thuyền đi muôn nơiLòng thuyền nhiều khát vọngVà tình biển bao laThuyền đi hoài không mỏiBiển vẫn xa… còn xaNhững đêm trăng hiền từBiển như cô gái nhỏThầm thì gửi tâm tưQuanh mạn thuyền sóng vỗCũng có khi vô cớBiển ào ạt xô thuyềnVì tình yêu muôn thuởCó bao giờ đứng yên?Chỉ có thuyền mới hiểuBiển mênh mông nhường nàoChỉ có biển mới biếtThuyền đi đâu, về đâuNhững ngày không gặp nhauBiển bạc đầu thương nhớNhững ngày không gặp nhauLòng thuyền đau – rạn vỡNếu từ giã thuyền rồiBiển chỉ còn sóng gió”Nếu phải cách xa anhEm chỉ còn bão SóngDữ dội và dịu êmỒn ào và lặng lẽSông không hiểu nổi mìnhSóng tìm ra tận bểÔi con sóng ngày xưaVà ngày sau vẫn thếNỗi khát vọng tình yêuBồi hồi trong ngực trẻTrước muôn trùng sóng bểEm nghĩ về anh, emEm nghĩ về biển lớnTừ nơi nào sóng lên?Sóng bắt đầu từ gióGió bắt đầu từ đâu?Em cũng không biết nữaKhi nào ta yêu nhauCon sóng dưới lòng sâuCon sóng trên mặt nướcÔi con sóng nhớ bờNgày đêm không ngủ đượcLòng em nhớ đến anhCả trong mơ còn thứcDẫu xuôi về phương bắcDẫu ngược về phương namNơi nào em cũng nghĩHướng về anh – một phươngỞ ngoài kia đại dươngTrăm nghìn con sóng đóCon nào chẳng tới bờDù muôn vời cách trởCuộc đời tuy dài thếNăm tháng vẫn đi quaNhư biển kia dẫu rộngMây vẫn bay về xaLàm sao được tan raThành trăm con sóng nhỏGiữa biển lớn tình yêuĐể ngàn năm còn Cỏ Dại“Cỏ dại quen nắng mưaLàm sao mà giết đượcTới mùa nước dângCỏ thường ngập trướcSau ngày nước rútCỏ mọc đầu tiên”Câu thơ nào trong ý nghĩ vụt lênKhi tôi bước giữa một rừng cỏ dạiKhông nhà cửa. không bóng cây. Tim lốiCứ cường hào rẽ cỏ mà dân quân tì súng lắng ngheBài hát nói về khu vườn đầy tráiAnh bỗng nghĩ đến một vùng cỏ dạiNỗi nhớ đầu anh nhớ quê anhMảnh đạn bom và chất lân tinhĐã phá sạch không còn chi nữaChỉ có sắt chỉ còn có lửaVà cuối cùng còn có đất mà thôiThù trong lòng và cây súng trên vaiCùng đồng đội anh trở về làng cũAnh nhận thấy trước tiên là cỏSự sống đầu anh gặp ở quê hươngCó một lần anh tìm đến bà conKhi xúm xít quanh anh thăm hỏiGiữa câu chuyện có điều này đau nhói– Đất quê mình cỏ đã mọc lên chưa?Trong cuộc đời bình yên tựa nghìn xưaGần gũi nhất vẫn là cây lúaTrưa nắng khát ước về vườn quảLúc xa nhà nhớ một dáng mâyMột dòng sông, ngọn núi, rừng câyMột làn khói, một mùi hương trong gió…Có mấy ai nhớ về ngọn cỏMọc vô tình trên lối ta điDẫu nhỏ nhoi không đáng nhớ làm chiKhông nghĩ đến nhưng mà vẫn AnhCây bút gẫy trong tayCặn mực khô đáy lọÁnh điện tắt trong phòngAnh về từ đường phốAnh về từ trận gióAnh về từ cơn mưaTừ những ngày đã quaTừ những ngày chưa tớiTừ lòng em nhức nhối…Thôi đừng buồn nữa anhTấm rèm cửa màu xanhTrang thơ còn viết dởTách nước nóng trên bànVà lòng em thương nhớ…Ở ngoài kia trời gióỞ ngoài kia trời mưaCây bàng đêm ngẩn ngơNước qua đường chảy xiếtTóc anh thì ướt đẫmLòng anh thì cô đơnAnh cần chi nơi emSao mà anh chẳng nóiAnh, con đường xa ngáiAnh, bức vẽ không màuAnh, nghìn nỗi lo âuAnh, dòng thơ nổi gió…Mà em người đời thườngBiết là anh có ở!9. Lời Ru Của MẹLời ru ẩn nơi nàoGiữa mênh mang trời đấtKhi con vừa ra đờiLời ru về mẹ hátLúc con nằm ấm ápLời ru là tấm chănTrong giấc ngủ êm đềmLời ru thành giấc mộngKhi con vừa tỉnh giấcThì lời ru đi chơiLời ru xuống ruộng khoaiRa bờ ao rau muốngVà khi con đến lớpLời ru ở cổng trườngLời ru thành ngọn cỏĐón bước bàn chân conMai rồi con lớn khônTrên đường xa nắng gắtLời ru là bóng mátLúc con lên núi thẳmLời ru cũng gập ghềnhKhi con ra biển rộngLời ru thành mênh Sân Ga Chiều Em ĐiSân ga chiều em điMênh mang màu nắng nhạtBụi bay đầy ba lôBụi cay xè con mắtSân ga chiều em điGạch dưới chân im lặngBóng anh in thành tàuTóc anh xoà ngang tránSân ga chiều em điBàn tay da diết nắmVừa thoáng tiếng còi tàuLòng đã Nam đã BắcAnh thương nơi em quaNhững phố phường nhộn nhịpBỡ ngỡ trong ánh đènCòn lạ người lạ tiếngAnh thương nơi em quaNhững sương chiều mưa tốiDặm đường xa nắng dãiChuyến phà con nước dângEm xao xuyến trong lòngNhớ về nơi ta ởMùa thu vàng đường phốLá bay đầy lối quaNgọn đèn và trang thơTiếng thở đều con nhỏMàu hoa trên cửa sổQuán nước chè mùa đôngCon tàu và dòng sôngRa đi rồi trở lạiHà Nội ơi Hà NộiSân ga chiều em Lời Ru Trên Mặt ĐấtRào rào tiếng những bầy ongChuyên cần là tiếng cái tằm nhả tơMẹ còn đang bận đưa ruCái hoa bận đỏ cái hồ bận xanhHạt cây đang bận nảy mầmCon quay quay có một mình ngoài kiaNgủ đi con hãy ngủ điÀ ơi… cái ngủ đang về cùng conTừ trong lá cỏ tươi nonVượt lên mặt đất vẫn còn mảnh bomTừ ngôi nhà mới vừa làmNghe trong cái ngủ nồng nàn mùi vôiNgủ đi qua suối qua đồiQua trong lòng đất, những lời ru, qua…Đây dòng sữa trắng như ngàDẫu thôi hạt sạn, dẫu xa cửa hầmVẫn còn bùn lấm đôi chânTuy nguồn nước đã trong ngần lời ruÀ ơi… ngọn lửa ngày xưaMẹ nuôi dưới đất bây giờ về đâu?Nhìn lên rực rỡ trên đầuLửa hôm qua đã trong màu cờ bayĐất chung sống với ban ngàyNgười chung sống với hàng cây người trồngLại thương con dế dưới hầmNhững năm bom đạn sống cùng lời ruĐã tan những đám mây mùÔng trăng tròn giữa đêm thu mát lànhCái nôi thôi mắc cửa hầmTrắng tinh cái tã, xanh trong bầu trời“Ba tháng lẫy, bẩy tháng ngồi”Con đường xa tắp đất thời mênh môngGió lên từ những khu rừngMùi hương thơm tự trong lòng của hoaBốn phương đâu cũng quê nhàNhư con tàu với những ga dọc đườngĐất qua rồi những đau thươngCó chăng lời hát vẫn còn mà thôiÀ ơi… con ngủ… à ơi…12. Những Con Đường Tháng GiêngTôi yêu những con đường Hà NộiCuối năm cây cơm nguội lá vàngNhững ngọn đèn thắp sáng lúc hoàng hônMái phố cũ nhấp nhô trong khói nhạtNgã năm rộng, cỏ ven hồ xanh mướtNăm nay đào nở sớm, tháng giêng sangTháng giêng bỡ ngỡ búp bàng nonNhiều trẻ con và nhiều chim sẻNhững con đường đông vui như tuổi trẻNhư cuộc đời, bao kỷ niệm đi quaAnh trở về sau những tháng năm xaCây đã lớn, lòng ta nhiều đổi khácNhư đất nước vừa qua thời lửa đạnLại ngỡ ngàng chim nhỏ, tháng giêng xuânLòng chưa quên ngọn lửa sáng đêm rừngCâu thơ viết dưới bầu trời báo độngTôi yêu những con đường gió lộngBuổi mai chiều tíu tít bánh xe lănMỗi ngôi nhà như dáng một người thânÔ cửa nhỏ mở về bát ngátTôi yêu những phố dài tít tắpCon đường nào cũng dẫn về anhBước chân đi xáo động cả tâm tìnhCây trổ lá như thời gian vẫy gọiNhững con đường ra đi, nay trở lạiChồng gạch cao vừa dỡ ở gian hầmTừng chở che người đêm tối bom rungSẽ lớn dậy với ngôi nhà đang dựngThành tường vách chở che cho hạnh phúcThành bậc thềm mở cửa đón ban maiTôi yêu những con đường lấp lánh mưa bayChim sẻ sẻ và mùa xuân đến sớm…13. Đêm Trở VềMột nhành cây đập khẽ vào cửa sổMột nhành cây ướt đẫm mưa ràoĐêm bên bờ biển, cát và saoGian nhà trọ, ngọn đèn vàng bé nhỏĐêm đầu tiên tôi trở về quê cũChưa thấy mặt người thân, chưa gặp được xóm làngChỉ ánh sao, mùi cỏ cháy hun thuyềnMột nhành cây đập khẽ vào cửa sổCó thể là ngọn gióLá rào rào nước rơiHay một cánh chim bayThuỷ triều lớn đang ngập tràn khắp bãiNhững tảng đá vôi trắng tinh như muốiNhững tảng đá xanh lấp lánh rong mềmTôi mở cửa ra vườnBốn bề xào xạcTừ cành thấp lên cành caoTừ cây này sang cây khácTiếng thì thầm lan mãi đến xa xôiCó lẽ nào cây đã nhận ra tôi?Chân tôi bước trên đất và trên cỏTôi nghe tiếng chim đêm, tôi chạm vào tảng đáLòng bỗng xạc xào run rẩy như câyTrời sáng mau đi cho tôi gặp mặt ngườiHai mươi năm hai mươi năm mong nhớHai mươi năm tôi mới có một khung cửa sổĐể mở ra là gặp quê nhàÔi mùi thơm của những bông hoaNhững nhành cây hiền dịuNhững nhành cây như bàn tay trìu mếnCủa quê nhà đang ngả xuống vai tôiNước mắt hoà với giọt mưa vuiGà gáy sáng, vòm xanh nắng dậy!Tìm hiểu Tuyển tập những bài thơ của Xuân Diệu hay, ngọt ngào nhấtNhững bài thơ hay của Xuân Quỳnh về thiên nhiênTrong thơ Xuân Quỳnh cũng mượn hình ảnh thiên nhiên để nói lên tình cảm của con người. Trong những bài thơ này, thiên nhiên hiện ra thật gần gũi, thân thương. Nó không tỏ ra kiêu ngạo, xa lạ mà ngược lại rất tình cảm. Chính vì thế mà thơ Xuân Quỳnh được phổ biến rộng rãi cho đến ngày nay14. MâyThuở bé tôi yêu mâyQua những hình kỳ lạĐám giống hệt lưỡi traiÓng ánh viền xanh đỏRồi mây chuyển hình ngườiGiống mẹ tôi về chợĐầu đội nón tay vungTay kia thì cắp rổCũng có đám mây đenGiống như hình con ngựaCó cái đuôi mượt dàiXổ bờm tung trước gióNgựa ơi phi nơi nàoHãy mang tôi tới đóỒ bao nhiêu bao nhiêuNhững khối hình kỳ lạTrên vòm trời nhà tôiMỗi buổi chiều vừa ngảBây giờ ta yêu mâyDù tuổi không còn nhỏKhông tìm ra những hìnhCủa ngày xưa kỳ lạNhưng trên đường hành quânMây theo cùng che chởMây ơi phải mây bayĐến miền Nam ta đóTrong những đêm công đồnChe mặt trăng đỡ tỏMây đến những thao trườngNơi mặt trời lửa đổChe lưng đồng chí taĐỡ nắng thiêu chín đỏVà trong những chiến hàoMây mang về ngọn gióKìa trời cao ta đóMây điệp điệp trùng trùngTrong rừng mây du kíchVẫy vùng anh phi côngTrên đất này diệt MỹMây cũng lập chiến Cây Trên ĐườngNhớ năm xưa trên một con tàuĐi cùng cha. Tôi nhìn qua cửa sổMột chiếc cây bên đường tất tảNhư một người hành khất chạy mưa giôngCây xa rồi, tôi vẫn ngoái trông– Cha ơi cha, cây sợ tàu nó chạy?– Ôi con tôi dại thơ chưa hiểu nổiCây đâu sợ tàu mà tàu chạy đấy conTrong lòng tôi mang nỗi băn khoănNghe con tàu nhớ cây rên xiết mãiThương chiếc cây một mình lùi lũiThương cả con tàu – tàu cũng cô đơn!…Giá cây nhiều tàu có bạn sẽ vui hơnVà xa tàu cây cũng không buồn đấy nhỉMười lăm năm qua xa như mười lăm thế kỷSáng nay đây trên quãng đường xưaTrong toa tàu một em bé ngây thơBỗng sung sướng reo lên lảnh lói– A! Hàng cây đang từ xa chạy tớiĐón tàu mình mẹ có thấy không?Người mẹ ghì con vào sát bên lòngVà nhìn theo bàn tay em trỏTừ phía trước, hai hàng cây nhỏNắng động trên cành mườn mượt màu xanhGió đùa cây, lá vẫy nhanh nhanhNhư giục giã con tàu lao tớiCây ôm tàu hai cánh tay mát rượiTrong lòng cây, tàu chẳng cô đơnĐôi mắt xa vời người mẹ kể cho con– Trên đường này trước kia không bóng mát…Tôi nghe tiếng con tàu reo hátVà tiếng hàng cây bắt nhịp rộn ràngNiềm vui hôm nay đang trồng khắp ngả đườngNhìn bàn tay mình còn thơm mùi đất Mùa HạĐó là mùa của những tiếng chim reoTrời xanh biếc, nắng tràn trên khắp ngảĐất thành cây, mật trào lên vị quảBước chân người bỗng mở những đường điĐó là mùa không thể giấu cheCả vạn vật đều phơi trần dưới nắngBiển xanh thẳm, cánh buồm lồng lộng trắngTừ những miền cay đắng hoá thành là mùa của những ước mơNhững dục vọng muôn đời không xiết kểGió bão hoà, mưa thành sông thành bểMột thoáng nhìn có thể hoá tình yêuĐó là mùa của những buổi chiềuCánh diều giấy nghiêng vòm trời cao vútTiếng dế thức suốt đêm dài oi bứcTiếng cuốc dồn thúc giục nắng đang trưaMùa hạ của tôi, mùa hạ đã đi chưaÔi tuổi trẻ bao khát khao còn, hết?Mà mặt đất màu xanh là vẫn biểnQuả ngọt ngào thắm thiết vẫn màu Hát Với Con Tàu1Tuổi thơ nào chẳng cóTrắng một màu hoa lauDọc theo những con tàuChạy về xa tít tắpNhấp nhô màu đá xámNằm lặng duới đường rayNắng trải mùi hương bayNhững đầm sen, ruộng lúa…Tuổi thơ nào chẳng cóTiếng gọi những con tàuNúi cao và rừng sâuGiấu bao điều kỳ lạ…Con tàu của tuổi thơLà một tàu cau nhỏNơi con tàu đi quaHoa xoan rơi đầy ngõVết chân trâu dẫm vỡĐường gạch nghiêng bờ aoMặt giếng thăm thẳm sâuMái đình cao vời vợiMột dòng sông mê mảiGọi hoài sau lũy treChấp chới khắp đồng quêCánh cò bay cùng bạn…Ga con tàu ở đâuLàm sao mà biết đượcCó thể là tiếng hátMột câu chuyện ngày xưaCó khi tàu ngẩn ngơTrước một màu hoa súngCó khi là tiếng độngĐàn cá quẫy trên ao…Con tàu dừng ở đâuLà ga tàu ở đó2Tôi đã qua những nhà ga đổ vỡTuổi thanh niên tôi có những con tàuCon tàu qua thăm thẳm đêm sâuBao thành phố, bao xóm làng thức đợiLớp tuổi trẻ áo màu bộ độiNhịp tim rung cùng với nhịp con tàuNúi thì cao, rừng lại rất sâuDọc đất nước mấy ngàn cây số biểnCon tàu đi bên màu xanh quyết liệtBỏ qua ngàn cái chết phía sau lưngCon tàu đi cùng với vầng trăngCùng với những cánh rừng trụi láCùng với đất dạn dày bom toạ độVà trời xanh đe doạ ở trên đầuTuổi thanh niên tôi có những con tàuNằm trống lạnh không còi không ngọn khóiNhững đường ray chìm trong cỏ dạiNhững nhà ga lau sậy um tùmNhững nhà ga gạch nát im lìmKhông ai ra đi, không ai trở lạiKhông kẻ tiễn đưa, không người ngóng đợiChỉ con đường vời vợi nhớ sang sôngBao nỗi đau thời đất nước cách ngănCó nỗi đau một con tàu đứng sữngNhững quãng đường như quãng đời bỏ vắngĐứng trên nền ga cũ giữa đồng khuyaNhớ xôn xao bao gương mặt đi vềNhớ ánh lửa, tiếng dồn toa rậm rịchThanh tà vẹt hoá thân làm kẻngRung mỗi lần báo động xé không gianTôi đã qua những tháng những nămNhiều làng xóm vắng tiếng còi réo gọiNhưng tuổi trẻ vẫn bao miền trông đợiLớp trước đi rồi, lớp mới lại ra điEm tiễn anh ra gaGiữa mù mịt bụi vôi, gạch vỡEm chẳng biết nói lời thương nhớTàu chạy rồi bỡ ngỡ vẫy bàn tayAnh đi, và trời trở gió mayĐêm giá lạnh thương con tàu lầm lụiEm lại nghĩ đến điều anh nóiVề nhà ga về những con tàuVề người tuần đường cần mẫn đêm thâuVề ánh lửa người kiểm xa tối tối…Mái tóc anh phủ đầy thanh bụiVai áo anh cùng vôi vữa bạc màuTuổi thanh niên em có những con tàuĐể khao khát, để thương và để nhớNhững trưa nắng bước trên đường tàu cũBàn chân trần dẫm trên lớp đá rămNghe niềm vui rạo rực dưới chânNghe trong máu tiếng con tàu réo gọi“… Bắt đầu đi, bắt đầu đi từ Hà NộiNhững nhịp cầu sẽ nối những dòng sông…”3Mùa xuân đất nước mênh môngCon tàu đi giữa muôn lòng thương yêuTàu qua những sớm những chiềuNhững sông, những núi, những đèo tàu qua…Nơi nào cũng muốn là gaMột bàn tay vẫy thiết tha con tàuMột lời hát gửi theo sauMột bình minh ở trên đầu cùng điBiển xanh là nỗi nhớ quêTrời xanh như những cách chia xa lìaPhố xanh trong những ánh đènLàng xanh đang xoá những miền thép gaiEm không nói được nên lờiGiấu trong đáy mắt tiếng cười của emNhững rừng những núi chưa quenNhững làng những phố biết em lần đầuMà em đã nhớ từ lâuMà em vẫn ước cùng nhau trở vềCon tàu nối lại trăm quêNhững tên xa vợi nay nghe hoá gần“Đường vô xứ Huế quanh quanh”Mà sông Hương với Ngự Bình là đâyCon tàu đi giữa biển mâyHải Vân ta biết có ngày ta quaNha Trang sóng vỗ bên nhàPhan Rang, Phan Thiết còn xa nữa mình?Lặng yên, nghe rõ không anhTrái tim đập giữa mông mênh đất trờiKhi vô thành phố tên NgườiCon tàu như cũng nói lời thiết thaQua rồi bao nỗi cách xaQuê anh giờ cũng đã là quê emCỏ cây, ngọn gió cũng quenVừa nghe tiếng nói đã nên mặn màThơ em đã có bóng dừaCó dòng kênh với con đò quê anhCó bao trai gái đất mìnhRa đi. Giờ cũng như anh trở vềNày anh, em hát anh ngheDẫu không hay cũng đừng chê đừng cườiMùa xuân tôi hát với ngườiVới con tàu – hát những lời thương Cắt NghĩaThằng em thì hay hỏiKhông kể chuyện như anhTuy con, má chẳng sinhCon vẫn quen gọi má– Má ơi ai sinh cáAi làm ra cái kemĐêm sao lại màu đenBan ngày sao màu trắng?…– Ban ngày làm bằng nắngMàu xanh làm bằng câyQuả ớt làm bằng cayTiếng ồn sinh tàu điệnGió trong con ốc biểnGhé tai nghe mà xem…A lại còn cái kemThì làm bằng mùa rétBông hoa làm bằng tếtTết làm cho hương thơmCon làm bằng yêu thươngCủa cha và của mẹCủa bà và của ôngCủa má nữa – biết không?Con làm bằng tất cả!19. Tiếng Gà TrưaTrên đường hành quân xaDừng chân bên xóm nhỏTiếng gà ai nhảy ổ“Cục… cục tác cục ta”Nghe xao động nắng trưaNghe bàn chân đỡ mỏiNghe gọi về tuổi thơTiếng gà trưaỔ rơm hồng những trứngNày con gà mái mơKhắp mình hoa đốm trắngNày con gà mái vàngLông óng như màu nắngTiếng gà trưaCó tiếng bà vẫn mắng– Gà đẻ mà mày nhìnRồi sau này lang mặt!Cháu về lấy gương soiLòng dại thơ lo lắngTiếng gà trưaTay bà khum soi trứngDành từng quả chắt chiuCho con gà mái ấpCứ hàng năm hàng nămKhi gió mùa đông tớiBà lo đàn gà toiMong trời đừng sương muốiĐể cuối năm bán gàCháu được quần áo mớiÔi cái quần chéo goỐng rộng dài quét đấtCái áo cánh chúc bâuĐi qua nghe sột soạtTiếng gà trưaMang bao nhiêu hạnh phúcĐêm cháu về nằm mơGiấc ngủ hồng sắc trứngCháu chiến đấu hôm nayVì lòng yêu Tổ quốcVì xóm làng thân thuộcBà ơi, cũng vì bàVì tiếng gà cục tácỔ trứng hồng tuổi Hát Ru Chồng Những Đêm Khó NgủAnh không ngủ được ư anh?Để em mở quạt quấn mành lên choLặng sao cái gió mặt hồGhét sao cái nóng đầu mùa đã ghê!Đoàn thương binh mới trở vềĐánh nhau trước cửa hàng bia lúc chiềuAnh không ngủ được anh yêu?Nghe chi con lũ đang chiều nước dângNgày mai cây lúa lên đòngLại xanh như đã từng không mất mùaCon sông bạn với con đòCon người bạn với câu hò trên đi, em khép cửa phòngĐể em lên gác em trông xem nàoAi đồn rằng cọ cháy caoNgười dân Vĩnh Phú đốt bao nhiêu đồiHình như lửa đã tắt rồiGió không thổi nữa anh ơi yên lòngThương gì người đói lang thangXin ăn trên khắp phố phường ngoài kiaNgủ đi anh hãy ngủ yênRồi mai họ sẽ trở về quê thôiLòng thương chỉ nói bằng lờiLấy đâu ra gạo cho người được noKhuya rồi anh hãy ngủ điĐể em trở dậy em che bớt đènĐứa nào nó nói cùng anhCái tin chết của bạn mình vừa xongChắc là đường đất khó khănNên thư từ chẳng thể năng gửi vềAnh ơi anh hãy ngủ điThằng con ta nó nằm mê đó màNgày chơi súng giả ba lôLàm anh giải phóng hét hò suốt thôiMười năm sau lớn lên rồiSẽ quên đi những trò chơi bây giờNgủ đi anh, hãy ngủ đi…Chúng tôi vừa chia sẻ với các bạn những bài thơ hay của Xuân Quỳnh. Nếu bạn yêu thơ về quê hương và tình yêu lãng mạn chung thủy thì thơ Xuân Quỳnh là sự lựa chọn tốt nhất dành cho bạn. Thơ Xuân Quỳnh từ lâu đã được đưa vào sách giáo khoa. Bài viết này sẽ đưa bạn trở lại thời cấp 3 với bài thơ hay gợi lại bao kỉ khảo Những bài thơ về thầy cô 20-11 ngắn gọn, 2 câu hay, xúc động nhất Thơ Xuân Quỳnh ❤️️ Tác Giả, Tác Phẩm + Tuyển Tập Thơ Hay ✅ Tổng Quan Về Cuộc Đời, Sự Nghiệp Và Phong Cách Làm Thơ Của Xuân Quỳnh. Tiểu Sử Cuộc Đời Tác Giả Xuân Quỳnh Sự Nghiệp Sáng Tác Nhà Thơ Xuân Quỳnh Phong Cách Thơ Xuân Quỳnh Tuyển Tập Các Tác Phẩm Của Nhà Thơ Xuân QuỳnhTuyển Tập ThơVăn XuôiTruyện 15 Bài Thơ Hay Nhất Của Xuân QuỳnhSóngThuyền Và BiểnTự HátBàn Tay EmMẹ Của AnhThơ Tình Cuối Mùa ThuHoa CúcGió Lào Cát TrắngNói Cùng AnhAnhChuồn Chuồn Báo BãoChồi BiếcTiếng Gà TrưaLời Ru Của MẹHoa Cỏ May Tiểu Sử Cuộc Đời Tác Giả Xuân Quỳnh Xuân Quỳnh được xem là nữ thi sĩ nổi tiếng với nhiều tác phẩm để đời, tạo nhiều dấn ấn trong lòng bạn đọc. Để giúp bạn hiểu rõ hơn về Xuân Quỳnh thì đã khái quát các thông tin tiểu sử cuộc đời của bà như sau Nhà thơ Xuân Quỳnh 1942 – 1988 tên thật là Nguyễn Thị Xuân Quỳnh. Quê quán xã La Khê, thị xã Hà Đông, Tỉnh Hà Đông, nay thuộc Quận Hà Đông, Tp Hà Nội. Vào tháng 2/1955, Xuân Quỳnh được tuyển vào Đoàn Văn Công Nhân Dân Trung Ương và đã ở đây bà đã được đào tạo thành một diễn viên múa. Bà đã nhiều lần đi biểu diễn ở nước ngoài và dự Đại hội thanh niên sinh viên thế giới năm 1959 tại Vienna Áo. Từ năm 1962 đến 1964, Xuân Quỳnh học Trường bồi dưỡng những người viết văn trẻ khoá I của Hội Nhà văn Việt Nam. Sau khi học xong, làm việc tại báo Văn nghệ, báo Phụ nữ Việt Nam. Xuân Quỳnh là hội viên từ năm 1967, ủy viên Ban chấp hành Hội Nhà văn Việt Nam khoá III. Năm 1973, bà kết hôn với nhà viết kịch, nhà thơ Lưu Quang Vũ, trước đó, Xuân Quỳnh kết hôn lần đầu tiên với một nhạc công của Đoàn Văn công nhân dân Trung ương và đã ly hôn. Xuân Quỳnh mất ngày 29 tháng 8 năm 1988 trong một vụ tai nạn giao thông tại đầu cầu Phú Lương, thị xã Hải Dương nay là thành phố, tỉnh Hải Dương, cùng với chồng Lưu Quang Vũ và con trai Lưu Quỳnh Thơ mới 13 tuổi. Tìm hiểu thêm về ❤️️Thơ Lưu Quang Vũ ❤️️ Tác Giả, Tác Phẩm + Tuyển Tập Thơ Hay Sự Nghiệp Sáng Tác Nhà Thơ Xuân Quỳnh Nói về sự nghiệp sáng tác của nhà thơ Xuân Quỳnh thì không thể bỏ qua các thông tin quan trọng sau đây. Từ năm 1963 – 1964, Xuân Quỳnh bắt đầu tham gia vào sự nghiệp văn thơ của mình, bà được học tại trường bồi dưỡng những người viết văn trẻ khóa 1 của hội nhà văn Việt Nam. Sau khi học xong bà về làm việc tại Báo Văn Nghệ và báo phụ nữ Việt Nam. Trong các nhà thơ thuộc “thế hệ chống Mĩ” Xuân Quỳnh là nhà thơ nữ viết nhiều và hay nhất về tình yêu, thơ của bà mang đậm nét tự truyện cùng với đó là bài học triết lý đầy sâu sắc. Nội dung thơ của bà phản ánh về hiện thực cuộc sống của người dân lúc bấy giờ trong những năm tháng khắc nghiệt do chiến tranh mang lại. Tác phẩm tiêu biểu Không bao giờ là cuối, Cây trong phố – Chờ trăng, Lời ru trên mặt đất, Tự hát, Hoa cỏ may, Hoa dọc chiến hào, Thơ Xuân Quỳnh, Thơ tình Xuân Quỳnh – Lưu Quang Vũ,… Bài thơ Sóng là một trong những bài thơ thành công nhất trong sáng tác của Xuân Quỳnh. Sóng thể hiện âm thanh trong trẻo của người con gái khi yêu. Xuân Quỳnh đã bộc lộ hết cảm xúc của cô gái khi đem lòng yêu thương một chàng trai. Mong ước của Xuân Quỳnh chính là có thể hòa vào biển lớn của tình yêu. Vinh danh Năm 2001, Xuân Quỳnh được nhà nước phong tặng giải thưởng Nhà nước về văn học nghệ thuật. Năm 2017, Chủ tịch nước ký quyết định truy tặng Giải thưởng Hồ Chí Minh về văn học nghệ thuật cho cố nhà thờ Xuân Quỳnh với 2 tập thơ đó là Lời Ru mặt đất và Bầu trời trong quả trứng. Phong Cách Thơ Xuân Quỳnh Cùng tìm hiểu về phong cách thơ của Xuân Quỳnh chi tiết nhé! Thơ của Xuân Quỳnh luôn giàu những cung bậc cảm xúc, trong đó thơ tình của Xuân Quỳnh luôn hiện diện sự chân thành, nóng bỏng của một trái tim đang yêu, một tình yêu mãnh liệt , sôi nổi nhưng cũng rất đằm thắm, rất đỗi phụ nữ. Xuân Quỳnh được xem là người viết thơ tình hay nhất trong nền thơ ca hiện đại Việt từ sau 1945. Thơ Xuân Quỳnh là tiếng lòng của một tâm hồn thiết tha gắn bó với cuộc đời, với con người, khao khát tình yêu, trân trọng hạnh phúc bình dị đời thường. Khát vọng sống và khát vọng yêu mãnh liệt gắn liền với những dự cảm về sự bất trắc. Những chủ đề chính của bà thường là tình yêu, kỷ niệm về tuổi thơ, gia đình và chủ yếu các bài thơ có tính hướng nội mang đậm phong cách cá nhân nhưng lại rất đỗi thân thuộc chứ không xa rời thực tế. =>Thơ của bà giàu sự tinh tế và lẩn khuất phía sau đó còn là những tư tưởng, triết lý và tất cả đều được lấy từ chất liệu cuộc sống đời ca của bà có tính hướng nội, thiên nhiều về tâm trạng cá nhân nhưng không quá rời xa với đời sống. Đừng bỏ lỡ tuyển tập🌱Thơ Xuân Diệu 🌱Lãng mạn nhất Tuyển tập các tác phẩm của nhà thơ Xuân Quỳnh, mời bạn đọc cùng tham khảo. Tuyển Tập Thơ *Chồi biếc 1963 Mưa Quê hương Cô diễn viên mới Tiếng mẹ Ghét Băn khoăn Một ước mơ Ru Cây trên đường Khát vọng Về đại hội Tiếng hát Những bước chân Nước mắt Một ngày đi Dải băng xanh Chồi biếc Thuyền và biển *Hoa dọc chiến hào 1968 Tiếng gà trưa Bài hát đắp đường Bài thơ cửa sổ Chiều ba mươi Mây Bay cao Trưa hè Tháng năm Sóng Khi con ra đời Ngủ ngoan bé ơi Đưa con đi sơ tán Con gà Lời ru Những cây dứa dại Gốc cây ngày bé Gặp cha Lòng mẹ Câu chuyện quanh vết bánh xe Hậu phương Giữ lửa Cây Hà Nội Cột đèn góc phố Vết đạn trên tường Lòng yêu thủ đô Chiến hào Bài hát đừng có đợi Chuyện con đường sau những năm chống Mỹ *Lời ru trên mặt đất 1978 Nguồn gốc từ ngữ Lời từ giã của Trung đoàn Thủ đô Vườn trong thư viện Mái phố Khúc hát những người anh Trung du Khán giả của tôi Lịch mới Viết cho con ngày chiến thắng Đi với mùa xuân Một năm Đà Nẵng – gương mặt người, gương mặt biển Mùa xuân mừng con thêm một tuổi Cắt nghĩa Con chả biết được đâu Chuyện cổ tích về loài người Con yêu mẹ Cái ngoan của Mí2 Mùa đông nắng ở đâu?3 Gửi mẹ Tháng ba viết cho chị Bình Trị Thiên Đá Ngũ Hành Sơn Đêm trở về Những con đường tháng giêng Gửi người xa vùng dâu Thành phố quê anh Hát với con tàu Đêm cuối năm Nghe rét đến, nhớ về Hà Nội Hậu Giang Đêm trăng trên đất Mũi Sân ga chiều em đi Lời ru trên mặt đất *Chờ trăng 1981 Bầu trời trong quả trứng Chờ trăng Ngôi nhà ở lại Cây bàng Trời xanh của mỗi người Mùa đông nắng ở đâu?3 Bài hát về cây Không chịu tắm Tập tầm vông Chuyện về những dòng nước Cô giáo của em Chuyện cổ tích về loài người Thư gửi bố ngoài đảo Nếu chúng mình dậy sớm Tuổi ngựa *Bầu trời trong quả trứng 1982 Cây chua me đất khóc Còn lại gì cho mùa xuân? Đi trốn đi tìm Kể chuyện quả Mí thích… Mí trông nhà Ngày mai thêm tuổi Que chuyền Trăng hư lắm Vì sao? Bầu trời trong quả trứng Chờ trăng Cây bàng Trời xanh của mỗi người Mùa đông nắng ở đâu? Chuyện về những dòng nước Cô giáo của em Chuyện cổ tích về loài người Thư gửi bố ngoài đảo Tuổi ngựa Con yêu mẹ Cái địa bàn của chú Điền Cái ngoan của Mí Tại sao gà con sinh ra? Mí ngoan hơn cái nấm Muốn trăng luôn luôn tròn… Tiếng gà trưa Tuổi thơ của con Mùa xuân mừng con thêm một tuổi Cắt nghĩa Con chả biết được đâu Mẹ và con *Tự hát 1984 Tự hát Hoa ti-gôn Chuồn chuồn báo bão Thơ viết tặng anh Nếu ngày mai em không làm thơ nữa Chỉ có sóng và em Gửi lại thành phố nắng Hoa dại núi Hoàng Liên Mẹ của anh Bàn tay em Thơ tình cuối mùa thu Hát ru II Thương về ngày trước Hoa cúc Bao giờ ngâu nở hoa Không đề IV Sẽ có mãi cô bé mười sáu tuổi Nói cùng anh *Không bao giờ là cuối 2011 Em có đem gì theo đâu Trời trở rét Không đề I Thành phố lạ Bầu trời đã trở về Hát ru chồng những đêm khó ngủ *Một số tác phẩm khác Anh Chị Chiến thắng hôm nay Cỏ dại Có một thời như thế1 Cố đô Cơn mưa không phải của mình Dẫu em biết chắc rằng anh trở lại Em đến những nơi anh qua Gió Lào cát trắng Hoa cỏ may Hoa cúc xanh Hoa tường vi Không đề II Không đề III Lại bắt đầu Lời ru của mẹ Màu hoa còn lại Mùa hạ Mùa hoa roi Ngày em vào Đội Ngọn lửa tuổi thơ Ngủ ngoan ngủ ngoan Những bông hoa đầu tiên ra đảo Thơ tình cho bạn trẻ Thơ tình tôi viết Thơ viết cho mình và những người con gái khác Thơ vui về phái yếu Thời gian trắng Tình ca trong lòng vịnh Văn Xuôi Cô Gió mất tên Cá chuối con Lời ru của trăng Hạt Đỗ Sót Mùa xuân trên cánh đồng Ông nội và ông ngoại Người cô của bé Hương Bà tôi Bến tàu trong thành phố Người làm đồ chơi Thầy giáo dạy vẽ Bà bán bỏng cổng trường tôi Tặng quà chú hề Đứa trẻ nhút nhát Bạn Lộc Con sáo của Hoàn Truyện Bao giờ con lớn truyện tranh, NXB Kim Đồng, 1975 Mùa xuân trên cánh đồng NXB Kim Đồng, 1981 Bến tàu trong thành phố NXB Kim Đồng, 1984 Vẫn có ông trăng khác tập truyện ngắn, NXB Kim Đồng, 1988 Gửi thêm cho bạn thông tin về 🍀Thơ Trần Đăng Khoa 🍀Tuyển tập thơ hay 15 Bài Thơ Hay Nhất Của Xuân Quỳnh Dưới đây là nội dung 15 bài thơ hay nhất của nữ thi sĩ Xuân Quỳnh, mời bạn cùng thưởng thức. Sóng Dữ dội và dịu êmỒn ào và lặng lẽSông không hiểu nổi mìnhSóng tìm ra tận bể Ôi con sóng ngày xưaVà ngày sau vẫn thếNỗi khát vọng tình yêuBồi hồi trong ngực trẻ Trước muôn trùng sóng bểEm nghĩ về anh, emEm nghĩ về biển lớnTừ nơi nào sóng lên? Sóng bắt đầu từ gióGió bắt đầu từ đâu?Em cũng không biết nữaKhi nào ta yêu nhau Con sóng dưới lòng sâuCon sóng trên mặt nướcÔi con sóng nhớ bờNgày đêm không ngủ đượcLòng em nhớ đến anhCả trong mơ còn thức Dẫu xuôi về phương bắcDẫu ngược về phương namNơi nào em cũng nghĩHướng về anh – một phương Ở ngoài kia đại dươngTrăm nghìn con sóng đóCon nào chẳng tới bờDù muôn vời cách trở Cuộc đời tuy dài thếNăm tháng vẫn đi quaNhư biển kia dẫu rộngMây vẫn bay về xa Làm sao được tan raThành trăm con sóng nhỏGiữa biển lớn tình yêuĐể ngàn năm còn vỗ Thuyền Và Biển Em sẽ kể anh ngheChuyện con thuyền và biển “Từ ngày nào chẳng biếtThuyền nghe lời biển khơiCánh hải âu, sóng biếcĐưa thuyền đi muôn nơi Lòng thuyền nhiều khát vọngVà tình biển bao laThuyền đi hoài không mỏiBiển vẫn xa… còn xa Những đêm trăng hiền từBiển như cô gái nhỏThầm thì gửi tâm tưQuanh mạn thuyền sóng vỗ Cũng có khi vô cớBiển ào ạt xô thuyềnVì tình yêu muôn thuởCó bao giờ đứng yên? Chỉ có thuyền mới hiểuBiển mênh mông nhường nàoChỉ có biển mới biếtThuyền đi đâu, về đâu Những ngày không gặp nhauBiển bạc đầu thương nhớNhững ngày không gặp nhauLòng thuyền đau – rạn vỡ Nếu từ giã thuyền rồiBiển chỉ còn sóng gió” Nếu phải cách xa anhEm chỉ còn bão tố Tự Hát Chả dại gì em ước nó bằng vàngTrái tim em, anh đã từng biết đấyAnh là người coi thường của cảiNên nếu cần anh bán nó đi ngay Em cũng không mong nó giống mặt trờiVì sẽ tắt khi bóng chiều đổ xuốngLại mình anh với đêm dài câm lặngMà lòng anh xa cách với lòng em Em trở về đúng nghĩa trái timBiết làm sống những hồng cầu đã chếtBiết lấy lại những gì đã mấtBiết rút gần khoảng cách của yêu tin Em trở về đúng nghĩa trái-tim-emBiết khao khát những điều anh mơ ướcBiết xúc động qua nhiều nhận thứcBiết yêu anh và biết được anh yêu Mùa thu nay sao bão giông nhiềuNhững cửa sổ con tàu chẳng đóngDải đồng hoang và đại ngàn tối sẫmEm lạc loài giữa sâu thẳm rừng anh Em lo âu trước xa tắp đường mìnhTrái tim đập những điều không thể nóiTrái tim đập cồn cào cơn đóiNgọn lửa nào le lói giữa cô đơn Em trở về đúng nghĩa trái-tim-emLà máu thịt, đời thường ai chẳng cóCũng ngừng đập lúc cuộc đời không còn nữaNhưng biết yêu anh cả khi chết đi rồi Bàn Tay Em Gia tài em chỉ có bàn tayEm trao tặng cho anh từ ngày ấyNhững năm tháng cùng nhau anh chỉ thấyQuá khứ dài là mái tóc em đenVui, buồn trong tiếng nói, nụ cười emQua gương mặt anh hiểu điều lo lắngQua ánh mắt anh hiểu điều mong ngóngAnh nghĩ gì khi nhìn xuống bàn tay? Bàn tay em ngón chẳng thon dàiVết chai cũ, đường gân xanh vất vảEm đánh chắt chơi chuyền thuở nhỏHái rau rền rau rệu nấu canhTập vá may, tết tóc một mìnhRồi úp mặt lên bàn tay khóc mẹ Đường tít tắp, không gian như bểAnh chờ em cho em vịn bàn tayTrong tay anh, tay của em đâyBiết lặng lẽ vun trồng gìn giữTrời mưa lạnh tay em khép cửaEm phơi mền vá áo cho anhTay cắm hoa, tay để treo tranhTay thắp sáng ngọn đèn đêm anh đọcNăm tháng đi qua mái đầu cực nhọcTay em dừng trên vầng trán lo âuEm nhẹ nhàng xoa dịu nỗi đauVà góp nhặt niềm vui từ mọi ngảKhi anh vắng bàn tay em biết nhớLấy thời gian đan thành áo mong chờLấy thời gian em viết những dòng thơĐể thấy được chúng mình không cách trở…Bàn tay em, gia tài bé nhỏEm trao anh cùng với cuộc đời em Mẹ Của Anh Phải đâu mẹ của riêng anhMẹ là mẹ của chúng mình đấy thôiMẹ tuy không đẻ, không nuôiMà em ơn mẹ suốt đời chưa xongNgày xưa má mẹ cũng hồngBên anh, mẹ thức lo từng cơn đauBây giờ tóc mẹ trắng phauĐể cho mái tóc trên đầu anh đenĐâu con dốc nắng đường quenChợ xa gánh nặng mẹ lên mấy lầnThương anh thương cả bước chânGiống bàn chân mẹ tảo tần năm naoLời ru mẹ hát thuở nàoTruyện xưa mẹ kể lẫn vào thơ anhNào là hoa bưởi, hoa chanhNào câu quan họ mái đình cây đa…Xin đừng bắt chước câu caĐi về dối mẹ để mà yêu nhauMẹ không ghét bỏ em đâuYêu anh em đã là dâu trong nhàEm xin hát tiếp lời caRu anh sau mỗi âu lo nhọc nhằnHát tình yêu của chúng mìnhNhỏ nhoi giữa một trời xanh khôn cùngGiữa ngàn hoa cỏ núi sôngGiữa lòng thương mẹ mênh mông không bờChắt chiu tự những ngày xưaMẹ sinh anh để bây giờ cho em. Thơ Tình Cuối Mùa Thu Cuối trời mây trắng bayLá vàng thưa thớt quáPhải chăng lá về rừngMùa thu đi cùng láMùa thu ra biển cảTheo dòng nước mênh mangMùa thu vào hoa cúcChỉ còn anh và em Chỉ còn anh và emLà của mùa thu cũChợt làn gió heo mayThổi về xao động cảLối đi quen bỗng lạCỏ lật theo chiều mâyĐêm về sương ướt máHơi lạnh qua bàn tay Tình ta như hàng câyĐã qua mùa gió bãoTình ta như dòng sôngĐã yên ngày thác lũ Thời gian như là gióMùa đi cùng tháng nămTuổi theo mùa đi mãiChỉ còn anh và em Chỉ còn anh và emCùng tình yêu ở lại…– Kìa bao người yêu mớiĐi qua cùng heo may Hoa Cúc Có thay đổi gì không cái màu hoa ấyMùa hạ qua rồi lại đến mùa thuThời gian đi màu hoa cũ về đâuNay trở lại vẫn còn như mới mẻ Bao mùa thu hoa vẫn vàng như thếChỉ em là đã khác với em xưaNắng nhạt vàng, ngày đã quá trưaNào đâu những biển chờ nơi cuối đấtBao ngày tháng đi về trên mái tócChỉ em là đã khác với em thôi!Nhưng màu hoa đâu dễ quên nguôiThành phố ngợp ngày nao chiều gió dậyGương mặt ấy lời yêu thưở ấyMàu hoa vẫn cháy ở trong em Gió Lào Cát Trắng Ngọn gió Lào cát trắng của đời tôiTôi của cát của gió Lào khắc nghiệt Trong gió nóng những trưa hè ngột ngạtMẹ ru tôi hạt cát sạn hàm răngVừa lớn khôn tôi đã biết đào hầmDưới bom đạn gió Lào vẫn thổiVà trên cát lại thêm cồn cát mớiCỏ mặt trời lăn như bánh xeCuộc đời tôi có cát chở cheKhi đánh giặc cát lại làm công sựMáu đồng đội và máu tôi đã đổTrên cát này mà gió quạt vừa seCây tôi trồng chưa đủ bóng cheBom giặc cắt lá cành tơi tảCủ khoai ở đây nhỏ hơn củ khoai cánh đồng màu mỡ Trái mãng cầu rám vỏ – gió đi quaĐọng nắng thôi, cát chẳng đọng mưaBàn chân lún bàn chân thêm bỏng rátGiữa gió cát, giữa những ngày ác liệtTôi nghĩ về tha thiết một màu xanhMột rừng cây trĩu quả trên cànhTôi vun gốc và tay tôi sẽ háiNhà của tôi, tôi sẽ về dựng lạiÁnh ngói hồng những gương mặt mai sau Em mới về em chưa thấy gì đâuChỉ có cát và gió Lào quạt lửaNgọn gió bỏng khi đi thành nỗi nhớCát khô cằn ở mãi hoá yêu thươngDẫu đôi khi tôi chẳng bằng lòngVới cái cát làm bàn chân rát bỏngVới cái gió làm chín lừ da mặtMảnh đất cằn khoai sắn ít sinh sôiTôi sẵn lòng đem hiến cả đời tôiCho cát trắng và gió Lào quạt lửa. Nói Cùng Anh Em biết đấy là điều đã cũChuyện tình yêu, quan trọng gì đâuSự gắn bó giữa hai người xa lạNỗi vui buồn đem chia sẻ cùng nhau Em đâu dám nghĩ là vĩnh viễnHôm nay yêu, mai có thể xa rồiNiềm đau đớn tưởng như vô tậnBỗng có ngày thay thế một niềm vui Điều hôm nay ta nói, ngày maiNgười khác lại nói lời yêu thuở trướcĐời sống chẳng vô cùng, em biếtCâu thơ đâu còn mãi ngày sau Chẳng có gì quan trọng lắm đâuNhư không khí như màu xanh lá cỏNhiều đến mức tưởng như chẳng cóTrước cuộc đời rộng lớn mênh mang Nhưng lúc này anh ở bên emNiềm vui sướng trong ta là có thậtNhư chiếc áo trên tường như trang sáchNhư chùm hoa mở cánh trước hiên nhà Em hiểu rằng mỗi lúc đi xaTình anh đối với em là xứ sởLà bóng rợp trên con đường nắng lửaTrái cây thơm trên miền đất khô cằn Đấy tình yêu, em muốn nói cùng anhNguồn gốc của muôn ngàn khát vọngLòng tốt để duy trì sự sốngCho con người thực sự Người hơn Anh Cây bút gẫy trong tayCặn mực khô đáy lọÁnh điện tắt trong phòngAnh về từ đường phốAnh về từ trận gióAnh về từ cơn mưaTừ những ngày đã quaTừ những ngày chưa tớiTừ lòng em nhức nhối…Thôi đừng buồn nữa anhTấm rèm cửa màu xanhTrang thơ còn viết dởTách nước nóng trên bànVà lòng em thương nhớ…Ở ngoài kia trời gióỞ ngoài kia trời mưaCây bàng đêm ngẩn ngơNước qua đường chảy xiếtTóc anh thì ướt đẫmLòng anh thì cô đơnAnh cần chi nơi emSao mà anh chẳng nóiAnh, con đường xa ngáiAnh, bức vẽ không màuAnh, nghìn nỗi lo âuAnh, dòng thơ nổi gió…Mà em người đời thườngBiết là anh có ở! Chuồn Chuồn Báo Bão Lại gặp lại cánh chuồn ngày thơ béBay đan nhau dệt mảnh nắng cuối cùng Con chuồn ngô hay làm dángChao mình soi mặt ao trongĐốt cháy lòng một nét chờ mongCon chuồn đỏ thân ngời như ngọn lửaCon chuồn vằn mang những điều kỳ lạVới đứa trẻ nào chưa biết bơiÔi cánh chuồn gợi những buồn vuiCánh chuồn nào bay vào những nỗi nhớ?Ngọn sào thưa cánh chuồn ai ngái ngủNhững cánh chuồn mỏng manh như tình yêu!Gió heo may hôm nay về chăngMà chuồn chuồn bay về dăng dăngBáo cơn bão phương nào thổi tới? Đường sẽ vắng nếu trời bão nổiCánh cửa nhà sập lại trước khi mưaCon chim tìm tránh bão sẽ về xaCon kiến nhỏ cũng ẩn mình trong tổKhông còn trời xanh chỉ mưa và gióNhững dòng sông không nhà cửa miên manVà mây, mây khắp chốn lang thangChặn bốn phía những cỏ cây tội nghiệpCho cơn lốc dữ tợn về bẻ nátTrái đất này sẽ nhận chìm trong mưaKhông tìm đâu một chỗ nương nhờ!Mỏng manh thế chịu làm sao nổiChuồn chuồn ơi báo làm chi bão tớiTrời bão lên rồi mày ở đâu? Chồi Biếc Dưới hai hàng câyTay ấm trong tayCùng anh sóng bướcNắng đùa mái tócChồi biếc trên câyLá vàng bay bayNhư ngàn cánh bướm Lá vàng rụng xuốngCho đất thêm mầuCó mất đi đâuNhựa lên chồi biếc Này anh, em biếtRồi sẽ có ngàyDưới hàng cây đâyTa không còn bướcNhư người lính gácĐã hết phiên mìnhNhư lá vàng rụngCho trời thêm xanh Và đời mai sauTrên đường này nhỉNhững đôi tri kỷSóng bước qua đâyLá vàng vẫn bayChồi non lại biếc Tiếng Gà Trưa Trên đường hành quân xaDừng chân bên xóm nhỏTiếng gà ai nhảy ổ“Cục… cục tác cục ta”Nghe xao động nắng trưaNghe bàn chân đỡ mỏiNghe gọi về tuổi thơ Tiếng gà trưaỔ rơm hồng những trứngNày con gà mái mơKhắp mình hoa đốm trắngNày con gà mái vàngLông óng như màu nắng Tiếng gà trưaCó tiếng bà vẫn mắng- Gà đẻ mà mày nhìnRồi sau này lang mặt!Cháu về lấy gương soiLòng dại thơ lo lắng Tiếng gà trưaTay bà khum soi trứngDành từng quả chắt chiuCho con gà mái ấp Cứ hàng năm hàng nămKhi gió mùa đông tớiBà lo đàn gà toiMong trời đừng sương muốiĐể cuối năm bán gàCháu được quần áo mới Ôi cái quần chéo goỐng rộng dài quét đấtCái áo cánh trúc bâuĐi qua nghe sột soạt Tiếng gà trưaMang bao nhiêu hạnh phúcĐêm cháu về nằm mơGiấc ngủ hồng sắc trứng Cháu chiến đấu hôm nayVì lòng yêu Tổ quốcVì xóm làng thân thuộcBà ơi, cũng vì bàVì tiếng gà cục tácỔ trứng hồng tuổi thơ. Lời Ru Của Mẹ Lời ru ẩn nơi nàoGiữa mênh mang trời đấtKhi con vừa ra đờiLời ru về mẹ hát Lúc con nằm ấm ápLời ru là tấm chănTrong giấc ngủ êm đềmLời ru thành giấc mộng Khi con vừa tỉnh giấcThì lời ru đi chơiLời ru xuống ruộng khoaiRa bờ ao rau muống Và khi con đến lớpLời ru ở cổng trườngLời ru thành ngọn cỏĐón bước bàn chân con Mai rồi con lớn khônTrên đường xa nắng gắtLời ru là bóng mátLúc con lên núi thẳmLời ru cũng gập ghềnhKhi con ra biển rộngLời ru thành mênh mông. Hoa Cỏ May Cát vắng, sông đầy, cây ngẩn ngơ,Không gian xao xuyến chuyển sang mình ai gọi sau vòm lá,Lối cũ em về nay đã thu. Mây trắng bay đi cùng với gió,Lòng như trời biếc lúc nguyên cay gửi lại bao mùa cũ,Thơ viết đôi dòng theo gió xa. Khắp nẻo dâng đầy hoa cỏ mayÁo em sơ ý cỏ găm đầyLời yêu mỏng mảnh như màu khói,Ai biết lòng anh có đổi thay? Chia sẻ chi tiết về 🌿Thơ Chính Hữu 🌿Tác giả, tác phẩm Trên tao đàn văn học Việt Nam cuối thế kỷ XX, Xuân Quỳnh được đánh giá là nhà thơ nữ xuất sắc để lại nhiều dấu ấn đặc biệt trong lòng độc giả. Thơ Xuân Quỳnh rất tự nhiên, mộc mạc, chân thật, thể hiện rõ khát khao đối với cuộc sống và tình yêu đôi lứa. Hãy cùng THECOTH thưởng thức những bài thơ hay nhất đã làm nên tên tuổi của nữ sĩ này. Đôi nét về tiểu sử cuộc đời và sự nghiệp sáng tác của nhà thơ Xuân Quỳnh Tiểu sử Nhà thơ Xuân Quỳnh tên thật Nguyễn Thị Xuân Quỳnh, sinh ngày 6-10-1942 tại xã La Khê, huyện Hoài Đức, Hà Nội. Bà xuất thân trong một gia đình công chức, mồ côi mẹ từ nhỏ, ở với bà nội. Ban đầu bà được tuyển vào Đoàn Văn công nhân dân Trung ương và được đào tạo thành diễn viên múa. Sau này, bà học Trường bồi dưỡng những người viết văn trẻ khoá I của Hội Nhà văn Việt Nam. Sau khi học xong, làm việc tại báo Văn nghệ, báo Phụ nữ Việt Nam. Xuân Quỳnh và Lưu Quang Vũ Năm 1973, bà kết hôn với nhà viết kịch, nhà thơ Lưu Quang Vũ, trước đó, Xuân Quỳnh kết hôn lần đầu tiên với một nhạc công của Đoàn Văn công nhân dân Trung ương và đã ly năm 1978 đến lúc mất bà làm biên tập viên Nhà xuất bản Tác phẩm mới. Xuân Quỳnh mất ngày 29 tháng 8 năm 1988 trong một tai nạn giao thông tại đầu cầu Phú Lương, thị xã Hải Dương nay là thành phố, tỉnh Hải Dương cùng với Lưu Quang Vũ và con trai út Lưu Quỳnh Thơ mới 13 tuổi. Sự nghiệp thơ ca của nhà thơ Xuân Quỳnh Xuân Quỳnh là một nữ thi sĩ nổi tiếng của thơ ca Việt Nam. Bà là tác giả của nhiều bài thơ tình nổi tiếng như Thuyền và biển, Sóng, Hoa cỏ may, Tự hát, Nói cùng anh… Các tác phẩm thơ như "Sóng", "Truyện cổ tích về loài người" của bà đã được đưa vào sách giáo khoa phổ thông để giảng dạy. Tập thơ Xuân Quỳnh hay nhất, sâu lắng cảm xúc Xuân Quỳnh là một nữ thi nhân nổi tiếng với những bài thơ hay về quê hương, đất nước, kỷ niệm tuổi thơ và tình yêu gia đình. Thơ Xuân Quỳnh mang tính hướng nội tâm trạng, dung dị, đơn giản, chất chứa nhiều cảm xúc sâu lắng. Sau đây là những bài thơ hay nhất của bà. Tự hát Tự hát - bản tình ca bất tử về tình yêu Chả dại gì em ước nó bằng vàng Trái tim em, anh đã từng biết đấy Anh là người coi thường của cải Nên nếu cần anh bán nó đi ngay Em cũng không mong nó giống mặt trời Vì sẽ tắt khi bóng chiều đổ xuống Lại mình anh với đêm dài câm lặng Mà lòng anh xa cách với lòng em Em trở về đúng nghĩa trái tim Biết làm sống những hồng cầu đã chết Biết lấy lại những gì đã mất Biết rút gần khoảng cách của yêu tin Em trở về đúng nghĩa trái-tim-em Biết khao khát những điều anh mơ ước Biết xúc động qua nhiều nhận thức Biết yêu anh và biết được anh yêu Mùa thu nay sao bão giông nhiều Những cửa sổ con tàu chẳng đóng Dải đồng hoang và đại ngàn tối sẫm Em lạc loài giữa sâu thẳm rừng anh Em lo âu trước xa tắp đường mình Trái tim đập những điều không thể nói Trái tim đập cồn cào cơn đói Ngọn lửa nào le lói giữa cô đơn Em trở về đúng nghĩa trái-tim-em Là máu thịt, đời thường ai chẳng có Cũng ngừng đập lúc cuộc đời không còn nữa Nhưng biết yêu anh cả khi chết đi rồi. Tự hát là bài thơ hay được sáng tác vào năm 1984, rút ra tập thơ cùng tên của nữ sĩ Xuân Quỳnh. Đây được xem là thi phẩm hay, mang đậm phong cách của nhà thơ này. Tự hát là tiếng lòng của một trái tim dung dị nhưng hết sức mãnh liệt với nỗi khát khao dâng hiến trong tình yêu. Với tâm trạng tràn ngập hạnh phúc của một người phụ nữ đang yêu và được yêu, khúc hát này thực sự làm người đọc cảm thấy rạo rực theo hồn thơ của tác giả. Mẹ Của Anh Phải đâu mẹ của riêng anh Mẹ là mẹ của chúng mình đấy thôi Mẹ tuy không đẻ không nuôi Mà em ơn mẹ suốt đời chưa xong Ngày xưa má mẹ cũng hồng Bên anh mẹ thức lo từng cơn đau Bây giờ tóc mẹ trắng phau Để cho mái tóc trên đầu anh đen Đâu con dốc nắng đường quen Chợ xa gánh nặng mẹ lên mấy lần Thương anh thương cả bước chân Giống bàn chân mẹ tảo tần năm nao Lời ru mẹ hát thuở nào Chuyện xưa mẹ kể lẫn vào thơ anh Nào là hoa bưởi hoa chanh Nào câu quan họ mái đình cây đa Xin đừng bắt chước câu ca Đi về dối mẹ để mà yêu nhau Mẹ không ghét bỏ em đâu Yêu anh em đã là dâu trong nhà Em xin hát tiếp lời ca Ru anh sau nỗi lo âu nhọc nhằn Hát tình yêu của chúng mình Nhỏ nhoi giữa một trời xanh khôn cùng Giữa ngàn hoa cỏ núi sông Giữa lòng thương mẹ mênh mông không bờ Chắc chiu từ những ngày xưa Mẹ sinh anh để bây giờ cho em. Đây có lẽ là bài thơ xúc động nhất trong tất cả những sáng tác của nhà thơ Xuân Quỳnh. Nhiều người yêu thích bài thơ này vì nó mộc mạc, chân thành, đôn hậu và rất đời thường. Mẹ của Anh là bài thơ tặng mẹ chồng của nàng dâu hiếu thảo Xuân Quỳnh. Âm hưởng chính của bài thơ như lời thủ thỉ, tâm tình, lòng biết ơn của nhà thơ đối với bà Vũ Thị Khánh, mẹ của cố nhạc sĩ Lưu Quang Vũ. Hoa cỏ may Hoa cỏ may - một trong những bài thơ nổi tiếng của Xuân Quỳnh Lối cũ em về nay đã thu Cát vắng, sông đầy, cây ngẩn ngơ, Không gian xao xuyến chuyển sang mùa. Tên mình ai gọi sau vòm lá, Lối cũ em về nay đã thu. Mây trắng bay đi cùng với gió, Lòng như trời biếc lúc nguyên sơ. Đắng cay gửi lại bao mùa cũ, Thơ viết đôi dòng theo gió xa. Khắp nẻo dâng đầy hoa cỏ may Áo em sơ ý cỏ găm đầy Lời yêu mỏng mảnh như màu khói, Ai biết lòng anh có đổi thay? Không gian bài thơ là khung cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp và hoang sơ khi tiết trời chuyển sang thu. Một không gian thu mênh mang nhưng xao xuyến, ngẩn ngơ, mang đầy nhớ nhung về những mùa thu đã qua. Hình ảnh hoa cỏ may không kiêu kỳ, không hương sắc, mộc mạc, chân thành. Nó có thể bay đến bất kỳ đâu, đặt chân đến mọi nơi, giống như tình yêu của anh và em, dù xa cách bao nhiêu vẫn tìm về bên nhau. Cỏ Dại “Cỏ dại quen nắng mưaLàm sao mà giết đượcTới mùa nước dângCỏ thường ngập trướcSau ngày nước rútCỏ mọc đầu tiên” Câu thơ nào trong ý nghĩ vụt lênKhi tôi bước giữa một rừng cỏ dạiKhông nhà cửa. không bóng cây. Tim lốiCứ cường hào rẽ cỏ mà đi. Người dân quân tì súng lắng ngheBài hát nói về khu vườn đầy tráiAnh bỗng nghĩ đến một vùng cỏ dạiNỗi nhớ đầu anh nhớ quê anh Mảnh đạn bom và chất lân tinhĐã phá sạch không còn chi nữaChỉ có sắt chỉ còn có lửaVà cuối cùng còn có đất mà thôi Thù trong lòng và cây súng trên vaiCùng đồng đội anh trở về làng cũAnh nhận thấy trước tiên là cỏSự sống đầu anh gặp ở quê hương Có một lần anh tìm đến bà conKhi xúm xít quanh anh thăm hỏiGiữa câu chuyện có điều này đau nhói– Đất quê mình cỏ đã mọc lên chưa? Trong cuộc đời bình yên tựa nghìn xưaGần gũi nhất vẫn là cây lúaTrưa nắng khát ước về vườn quảLúc xa nhà nhớ một dáng mâyMột dòng sông, ngọn núi, rừng câyMột làn khói, một mùi hương trong gió… Có mấy ai nhớ về ngọn cỏMọc vô tình trên lối ta điDẫu nhỏ nhoi không đáng nhớ làm chiKhông nghĩ đến nhưng mà vẫn có. Em chỉ là loài cỏ dại Bàn tay em Gia tài em chỉ có bàn tay Em trao tặng cho anh từ ngày ấy Những năm tháng cùng nhau anh chỉ thấy Quá khứ dài là mái tóc em đen Vui, buồn trong tiếng nói, nụ cười em Qua gương mặt anh hiểu điều lo lắng Qua ánh mắt anh hiểu điều mong ngóng Anh nghĩ gì khi nhìn xuống bàn tay? *** Bàn tay em ngón chẳng thon dài Vết chai cũ, đường gân xanh vất vả Em đánh chắt chơi chuyền thuở nhỏ Hái rau rền rau rệu nấu canh Tập vá may, tết tóc một mình Rồi úp mặt lên bàn tay khóc mẹ *** Đường tít tắp, không gian như bể Anh chờ em cho em vịn bàn tay Trong tay anh, tay của em đây Biết lặng lẽ vun trồng gìn giữ Trời mưa lạnh tay em khép cửa Em phơi mền vá áo cho anh Tay cắm hoa, tay để treo tranh Tay thắp sáng ngọn đèn đêm anh đọc Năm tháng đi qua mái đầu cực nhọc Tay em dừng trên vầng trán lo âu Em nhẹ nhàng xoa dịu nỗi đau Và góp nhặt niềm vui từ mọi ngả Khi anh vắng bàn tay em biết nhớ Lấy thời gian đan thành áo mong chờ Lấy thời gian em viết những dòng thơ Để thấy được chúng mình không cách trở... Bàn tay em, gia tài bé nhỏ Em trao anh cùng với cuộc đời em. Thi phẩm này nằm trong tập thơ “Tự hát” của nhà thơ Xuân Quỳnh. Vẻ đẹp của người phụ nữ trong bài thơ hiện lên với đầy đủ những đức tính tốt đẹp thông qua hình ảnh đôi bàn tay chịu thương chịu khó, hi sinh tảo tần, đảm đang, tháo vát, yêu thương chồng con, khát khao được yêu… Phải chăng người phụ nữ ấy chính là nhà thơ Xuân Quỳnh. CHÙM thơ Xuân Quỳnh về tình yêu vô cùng lãng mạn Đề tài tình yêu là đề tài xuyên suốt trong thơ Xuân Quỳnh. Bà viết về tình yêu bằng trái tim của một người phụ nữ yêu nồng nàn, tha thiết nên thơ tình của bà nồng nàn, xúc cảm. Sau đây là những bài thơ Xuân Quỳnh về tình yêu hay nhất. Sóng Tình yêu và những con sóng Dữ dội và dịu êm Ồn ào và lặng lẽ Sông không hiểu nổi mình Sóng tìm ra tận bể Ôi con sóng ngày xưa Và ngày sau vẫn thế Nỗi khát vọng tình yêu Bồi hồi trong ngực trẻ Trước muôn trùng sóng bể Em nghĩ về anh, em Em nghĩ về biển lớn Từ nơi nào sóng lên? Sóng bắt đầu từ gió Gió bắt đầu từ đâu? Em cũng không biết nữa Khi nào ta yêu nhau Con sóng dưới lòng sâu Con sóng trên mặt nước Ôi con sóng nhớ bờ Ngày đêm không ngủ được Lòng em nhớ đến anh Cả trong mơ còn thức Dẫu xuôi về phương bắc Dẫu ngược về phương nam Nơi nào em cũng nghĩ Hướng về anh - một phương THE COTH - Top sản phẩm bán chạy -31% Kích thướt S M L XL 2XL -31% Kích thướt S M L XL 2XL -31% Kích thướt S M L XL 2XL -31% Kích thướt S M L XL 2XL -31% Kích thướt S M L XL 2XL -31% Kích thướt S M L XL 2XL Ở ngoài kia đại dương Trăm nghìn con sóng đó Con nào chẳng tới bờ Dù muôn vời cách trở Cuộc đời tuy dài thế Năm tháng vẫn đi qua Như biển kia dẫu rộng Mây vẫn bay về xa Làm sao được tan ra Thành trăm con sóng nhỏ Giữa biển lớn tình yêu Để ngàn năm còn vỗ. Bài thơ lấy cảm hứng từ chuyến đi thực tế của nhà thơ tại vùng biển Diêm Điền thuộc tỉnh Thái Bình, xuất bản năm 1968, in trong tập thơ “Hoa dọc chiến hào”. Ở cái tuổi 25 trẻ trung, yêu đời, đầy sức sống, nhà thơ đã không ngần ngại thể hiện tình yêu và trái tim mình. Sóng dữ dội và dịu êm, ông ào và lặng lẽ…. giống như bản chất của tình yêu vậy. Từng câu chữ trong bài đều như những nốt nhạc rạo rực yêu thương. Tình yêu ấy nồng nàn, tha thiết, sắt son, thủy chung, khát vọng, vượt qua mọi giới hạn của không gian và thời gian để cập bến bờ hạnh phúc. Sân Ga Chiều Em Đi Sân ga chiều em điMênh mang màu nắng nhạtBụi bay đầy ba lôBụi cay xè con mắt Sân ga chiều em điGạch dưới chân im lặngBóng anh in thành tàuTóc anh xoà ngang trán Sân ga chiều em điBàn tay da diết nắmVừa thoáng tiếng còi tàuLòng đã Nam đã Bắc Anh thương nơi em quaNhững phố phường nhộn nhịpBỡ ngỡ trong ánh đènCòn lạ người lạ tiếng Anh thương nơi em quaNhững sương chiều mưa tốiDặm đường xa nắng dãiChuyến phà con nước dâng Em xao xuyến trong lòngNhớ về nơi ta ởMùa thu vàng đường phốLá bay đầy lối qua Ngọn đèn và trang thơTiếng thở đều con nhỏMàu hoa trên cửa sổQuán nước chè mùa đông Con tàu và dòng sôngRa đi rồi trở lạiHà Nội ơi Hà NộiSân ga chiều em đi. Thơ tình cuối mùa thu Thu - tình yêu thật đẹp trong thơ Xuân Quỳnh Cuối trời mây trắng bay Lá vàng thưa thớt quá Phải chăng lá về rừng Mùa thu đi cùng lá Mùa thu ra biển cả Theo dòng nước mênh mang Mùa thu vào hoa cúc Chỉ còn anh và em Chỉ còn anh và em Là của mùa thu cũ Chợt làn gió heo may Thổi về xao động cả Lối đi quen bỗng lạ Cỏ lật theo chiều mây Đêm về sương ướt má Hơi lạnh qua bàn tay Tình ta như hàng cây Đã qua mùa gió bão Tình ta như dòng sông Đã yên ngày thác lũ Thời gian như là gió Mùa đi cùng tháng năm Tuổi theo mùa đi mãi Chỉ còn anh và em Chỉ còn anh và em Cùng tình yêu ở lại... - Kìa bao người yêu mới Đi qua cùng heo may. THECOTH gửi tặng độc giả bài thơ Xuân Quỳnh “Thơ tình cuối mùa thu” trích trong tập thơ “Tự hát” năm 1984. Bài thơ đặc biệt thu hút người đọc không chỉ ở cách miêu tả cảnh khi vào thu chân thực, sinh động mà còn ở cách biểu đạt tình yêu mới mẽ và hết sức lãng mạn Không cầu kỳ câu chữ, cũng không hoa mỹ khi sử dụng hình ảnh so sánh nhưng tình yêu trong thơ, khát khát được yêu và được sống hết mình vẫn hiện lên rất rõ. Ai đọc thơ Xuân Quỳnh đều cảm thấy rất thân thuộc bởi ta như thấy mình ở trong đó. Nói Cùng Anh Em biết đấy là điều đã cũChuyện tình yêu, quan trọng gì đâuSự gắn bó giữa hai người xa lạNỗi vui buồn đem chia sẻ cùng nhau Em đâu dám nghĩ là vĩnh viễnHôm nay yêu, mai có thể xa rồiNiềm đau đớn tưởng như vô tậnBỗng có ngày thay thế một niềm vui Điều hôm nay ta nói, ngày maiNgười khác lại nói lời yêu thuở trướcĐời sống chẳng vô cùng, em biếtCâu thơ đâu còn mãi ngày sau Chẳng có gì quan trọng lắm đâuNhư không khí như màu xanh lá cỏNhiều đến mức tưởng như chẳng cóTrước cuộc đời rộng lớn mênh mang Nhưng lúc này anh ở bên emNiềm vui sướng trong ta là có thậtNhư chiếc áo trên tường như trang sáchNhư chùm hoa mở cánh trước hiên nhà Em hiểu rằng mỗi lúc đi xaTình anh đối với em là xứ sởLà bóng rợp trên con đường nắng lửaTrái cây thơm trên miền đất khô cằn Đấy tình yêu, em muốn nói cùng anhNguồn gốc của muôn ngàn khát vọngLòng tốt để duy trì sự sốngCho con người thực sự Người hơn. Thuyền và biển Câu chuyện tình thuyền và biển Em sẽ kể anh nghe Chuyện con thuyền và biển “Từ ngày nào chẳng biết Thuyền nghe lời biển khơi Cánh hải âu, sóng biếc Đưa thuyền đi muôn nơi Lòng thuyền nhiều khát vọng Và tình biển bao la Thuyền đi hoài không mỏi Biển vẫn xa... còn xa Những đêm trăng hiền từ Biển như cô gái nhỏ Thầm thì gửi tâm tư Quanh mạn thuyền sóng vỗ Cũng có khi vô cớ Biển ào ạt xô thuyền Vì tình yêu muôn thuở Có bao giờ đứng yên? Chỉ có thuyền mới hiểu Biển mênh mông nhường nào Chỉ có biển mới biết Thuyền đi đâu, về đâu Những ngày không gặp nhau Biển bạc đầu thương nhớ Những ngày không gặp nhau Lòng thuyền đau - rạn vỡ Nếu từ giã thuyền rồi Biển chỉ còn sóng gió” Nếu phải cách xa anh Em chỉ còn bão tố. Thuyền và Biển đã trở thành bản tình ca bất tử về tình yêu dù qua bao thế hệ vẫn còn nóng hổi. Bài thơ rút ra trong tập thơ “Chồi biếc” của nữ sĩ Xuân Quỳnh vào năm 1963 và được phổ nhạc năm 1981. Giai điệu bài thơ trầm lắng nhưng dạt dào cảm xúc. Xuyên suốt bài thơ là hình ảnh thuyền và biển biểu trưng cho người con gái và người con trai trong tình yêu. Thuyền và biển luôn bên nhau như tình anh và em thủy chung, sắt son không bao giờ thay đổi. Dẫu bão tố phong ba, dẫu xa cách hàng ngàn hàng vạn dặm vẫn nguyện gắn bó bền chặt bên nhau suốt đời. Thuyền và Biển của Xuân Quỳnh trở thành lời tỏ tình ngọt ngào nhất cho mọi đôi trái gái đang yêu Những vần thơ Xuân Quỳnh về phụ nữ sâu lắng cảm xúc Xuân Quỳnh có khá nhiều bài thơ viết về phụ nữ hay, sâu sắc. Hơn trên hết, bà cùng là phụ nữ, nên bà đồng cảm, thấu hiểu tâm lí của chị em nên những bài thơ của bà viết về phụ nữ khá sâu sắc. Điển hình có các bài thơ sau đây. Hát Ru Chồng Những Đêm Khó Ngủ Bài thơ hay của Xuân Quỳnh viết về phụ nữ Anh không ngủ được ư anh?Để em mở quạt quấn mành lên choLặng sao cái gió mặt hồGhét sao cái nóng đầu mùa đã ghê!Đoàn thương binh mới trở vềĐánh nhau trước cửa hàng bia lúc chiều Anh không ngủ được anh yêu?Nghe chi con lũ đang chiều nước dângNgày mai cây lúa lên đòngLại xanh như đã từng không mất mùaCon sông bạn với con đòCon người bạn với câu hò trên sông. Ngủ đi, em khép cửa phòngĐể em lên gác em trông xem nàoAi đồn rằng cọ cháy caoNgười dân Vĩnh Phú đốt bao nhiêu đồiHình như lửa đã tắt rồiGió không thổi nữa anh ơi yên lòng Thương gì người đói lang thangXin ăn trên khắp phố phường ngoài kiaNgủ đi anh hãy ngủ yênRồi mai họ sẽ trở về quê thôiLòng thương chỉ nói bằng lờiLấy đâu ra gạo cho người được no Khuya rồi anh hãy ngủ điĐể em trở dậy em che bớt đènĐứa nào nó nói cùng anhCái tin chết của bạn mình vừa xongChắc là đường đất khó khănNên thư từ chẳng thể năng gửi vềAnh ơi anh hãy ngủ điThằng con ta nó nằm mê đó màNgày chơi súng giả ba lôLàm anh giải phóng hét hò suốt thôiMười năm sau lớn lên rồiSẽ quên đi những trò chơi bây giờ Ngủ đi anh, hãy ngủ đi… Bài thơ Hát Ru Chồng Những Đêm Khó Ngủ Xuân Quỳnh, tác giả viết về chàng trai khó ngủ và lời động viên của cô gái. Bài thơ là hết lời động viên, an ủi giúp chàng trai yên tâm giấc ngủ, lời ru như giải đáp mọi nổi lo âu bên trong chàng trai. Lời Ru Trên Mặt Đất Rào rào tiếng những bầy ongChuyên cần là tiếng cái tằm nhả tơMẹ còn đang bận đưa ruCái hoa bận đỏ cái hồ bận xanhHạt cây đang bận nảy mầmCon quay quay có một mình ngoài kiaNgủ đi con hãy ngủ điÀ ơi… cái ngủ đang về cùng conTừ trong lá cỏ tươi nonVượt lên mặt đất vẫn còn mảnh bomTừ ngôi nhà mới vừa làmNghe trong cái ngủ nồng nàn mùi vôiNgủ đi qua suối qua đồiQua trong lòng đất, những lời ru, qua…Đây dòng sữa trắng như ngàDẫu thôi hạt sạn, dẫu xa cửa hầmVẫn còn bùn lấm đôi chânTuy nguồn nước đã trong ngần lời ruÀ ơi… ngọn lửa ngày xưaMẹ nuôi dưới đất bây giờ về đâu?Nhìn lên rực rỡ trên đầuLửa hôm qua đã trong màu cờ bayĐất chung sống với ban ngàyNgười chung sống với hàng cây người trồngLại thương con dế dưới hầmNhững năm bom đạn sống cùng lời ruĐã tan những đám mây mùÔng trăng tròn giữa đêm thu mát lànhCái nôi thôi mắc cửa hầmTrắng tinh cái tã, xanh trong bầu trời“Ba tháng lẫy, bẩy tháng ngồi”Con đường xa tắp đất thời mênh môngGió lên từ những khu rừngMùi hương thơm tự trong lòng của hoaBốn phương đâu cũng quê nhàNhư con tàu với những ga dọc đườngĐất qua rồi những đau thươngCó chăng lời hát vẫn còn mà thôiÀ ơi… con ngủ… à ơi… Lời ru vọng lại trong đêm Bài thơ Lời Ru Trên Mặt Đất Xuân Quỳnh, tác giả viết về lời ru của người mẹ. Mở đầu bài thơ là âm thanh bầy ong, sau đó là tiếng cái tằm nhả tơ, tiếp là tiếng đưa ru, à ơi cái ngủ đang về cùng con. Bài thơ còn mượn hình ảnh hạt cây đang bận nảy mầm, vượt lên mặt đất vẫn còn mảnh bom. Anh Cây bút gẫy trong tayCặn mực khô đáy lọÁnh điện tắt trong phòngAnh về từ đường phốAnh về từ trận gióAnh về từ cơn mưaTừ những ngày đã quaTừ những ngày chưa tớiTừ lòng em nhức nhối… Thôi đừng buồn nữa anhTấm rèm cửa màu xanhTrang thơ còn viết dởTách nước nóng trên bànVà lòng em thương nhớ… Ở ngoài kia trời gióỞ ngoài kia trời mưaCây bàng đêm ngẩn ngơNước qua đường chảy xiếtTóc anh thì ướt đẫmLòng anh thì cô đơnAnh cần chi nơi emSao mà anh chẳng nói Anh, con đường xa ngáiAnh, bức vẽ không màuAnh, nghìn nỗi lo âuAnh, dòng thơ nổi gió…Mà em người đời thườngBiết là anh có ở! Lời Ru Của Mẹ Lời ru của mẹ đưa con vào giấc ngủ ngon lành Lời ru ẩn nơi nàoGiữa mênh mang trời đấtKhi con vừa ra đờiLời ru về mẹ hát Lúc con nằm ấm ápLời ru là tấm chănTrong giấc ngủ êm đềmLời ru thành giấc mộng Khi con vừa tỉnh giấcThì lời ru đi chơiLời ru xuống ruộng khoaiRa bờ ao rau muống Và khi con đến lớpLời ru ở cổng trườngLời ru thành ngọn cỏĐón bước bàn chân con Mai rồi con lớn khônTrên đường xa nắng gắtLời ru là bóng mátLúc con lên núi thẳmLời ru cũng gập ghềnhKhi con ra biển rộngLời ru thành mênh mông. “Lời ru của mẹ” khai thác đề tài muôn thuở trong tình cảm con người. Lời thơ tự nhiên, cảm xúc thơ chân thành, đặc biệt nữ sĩ Xuân Quỳnh đã tạo được tứ thơ đặc sắc nên thi phẩm đằm sâu nơi trái tim người đọc. Quả vậy lời ru ngọt ngào từ tấm lòng người mẹ vẫn theo mãi trọn đời con, từ tuổi ấu thơ cho đến lúc trưởng thành. Tuyển tập thơ Xuân Quỳnh cho bé gần gũi, dễ thương Là một người mẹ, Xuân Quỳnh viết những bài thơ cho bé như viết cho chính đứa con thân yêu của mình. Nên những bài thơ cho bé của Xuân Quỳnh dễ thương, đưa các bé tìm hiểu, khám phá thế giới quanh mình. Tiếng Gà Trưa Tiếng gà trưa - một trong những bài thơ hay viết cho trẻ Trên đường hành quân xaDừng chân bên xóm nhỏTiếng gà ai nhảy ổ“Cục… cục tác cục ta”Nghe xao động nắng trưaNghe bàn chân đỡ mỏiNghe gọi về tuổi thơ Tiếng gà trưaỔ rơm hồng những trứngNày con gà mái mơKhắp mình hoa đốm trắngNày con gà mái vàngLông óng như màu nắng Tiếng gà trưaCó tiếng bà vẫn mắng– Gà đẻ mà mày nhìnRồi sau này lang mặt!Cháu về lấy gương soiLòng dại thơ lo lắng Tiếng gà trưaTay bà khum soi trứngDành từng quả chắt chiuCho con gà mái ấp Cứ hàng năm hàng nămKhi gió mùa đông tớiBà lo đàn gà toiMong trời đừng sương muốiĐể cuối năm bán gàCháu được quần áo mớiÔi cái quần chéo goỐng rộng dài quét đấtCái áo cánh chúc bâuĐi qua nghe sột soạt Tiếng gà trưaMang bao nhiêu hạnh phúcĐêm cháu về nằm mơGiấc ngủ hồng sắc trứng Cháu chiến đấu hôm nayVì lòng yêu Tổ quốcVì xóm làng thân thuộcBà ơi, cũng vì bàVì tiếng gà cục tácỔ trứng hồng tuổi thơ. Bài thơ Tiếng gà trưa của chị được viết vào những năm đầu của cuộc kháng chiến chống Mỹ. Tiếng gà trưa là âm thanh, tiếng gọi của quê hương, gia đình, xóm làng còn in đậm trong lòng người lính ra trận, trở thành hành trang của người lính trẻ. Chuyện cổ tích về loài người Chuyện cổ tích về loài người mang tính huyền thoại Trời sinh ra trước nhấtChỉ toàn là trẻ conTrên trái đất trụi trầnKhông dáng cây ngọn cỏMặt trời cũng chưa cóChỉ toàn là bóng đêmKhông khí chỉ màu đenChưa có màu sắc khác *** Mắt trẻ con sáng lắmNhưng chưa thấy gì đâu!Mặt trời mới nhô caoCho trẻ con nhìn rõMàu xanh bắt đầu cỏMàu xanh bắt đầu câyCây cao bằng gang tayLá cỏ bằng sợi tócCái hoa bằng cái cúcMàu đỏ làm ra hoaChim bấy giờ sinh raCho trẻ nghe tiếng hótTiếng hót trong bằng nướcTiếng hót cao bằng mâyNhững làn gió thơ ngâyTruyền âm thanh đi khắpMuốn trẻ con được tắmSông bắt đầu làm sôngSông cần đến mênh môngBiển có từ thuở đóBiển thì cho ý nghĩBiển sinh cá sinh tômBiển sinh những cánh buồmCho trẻ con đi khắpĐám mây cho bóng rợpTrời nắng mây theo cheKhi trẻ con tập điĐường có từ ngày đóNhưng còn cần cho trẻTình yêu và lời ruCho nên mẹ sinh raĐể bế bồng chăm sócMẹ mang về tiếng hátTừ cái bống cái bangTừ cái hoa rất thơmTừ cánh cò rất trắngTừ vị gừng rất đắngTừ vết lấm chưa khôTừ đầu nguồn cơn mưaTừ bãi sông cát vắng… Biết trẻ con khao khátChuyện ngày xưa, ngày sauKhông hiểu là từ đâuMà bà về ở đóKể cho bao chuyện cổChuyện con cóc, nàng tiênChuyện cô Tấm ở hiềnThằng Lý Thông ở ác…Mái tóc bà thì bạcCon mắt bà thì vuiBà kể đến suốt đờiCũng không sao hết chuyện Muốn cho trẻ hiểu biếtThế là bố sinh raBố bảo cho biết ngoanBố dạy cho biết nghĩRộng lắm là mặt bểDài là con đường điNúi thì xanh và xaHình tròn là trái đất… Chữ bắt đầu có trướcRồi có ghế có bànRồi có lớp có trườngVà sinh ra thầy giáo…Cái bảng bằng cái chiếuCục phấn từ đá raThầy viết chữ thật to“Chuyện loài người” trước nhất. Chuyện cổ tích về loài người của nhà thơ Xuân Quỳnh thể hiện sự yêu thương, nâng niu đối với trẻ em tất cả mọi thứ sinh ra trên đời này đều là vì trẻ em. Câu chuyện mang tính huyền thoại, đưa các bé khám phá thêm sự tích về loài người. Mây Thuở bé tôi yêu mâyQua những hình kỳ lạĐám giống hệt lưỡi traiÓng ánh viền xanh đỏRồi mây chuyển hình ngườiGiống mẹ tôi về chợĐầu đội nón tay vungTay kia thì cắp rổCũng có đám mây đenGiống như hình con ngựaCó cái đuôi mượt dàiXổ bờm tung trước gióNgựa ơi phi nơi nàoHãy mang tôi tới đóỒ bao nhiêu bao nhiêuNhững khối hình kỳ lạTrên vòm trời nhà tôiMỗi buổi chiều vừa ngả Bây giờ ta yêu mâyDù tuổi không còn nhỏKhông tìm ra những hìnhCủa ngày xưa kỳ lạNhưng trên đường hành quânMây theo cùng che chở Mây ơi phải mây bayĐến miền Nam ta đóTrong những đêm công đồnChe mặt trăng đỡ tỏMây đến những thao trườngNơi mặt trời lửa đổChe lưng đồng chí taĐỡ nắng thiêu chín đỏVà trong những chiến hàoMây mang về ngọn gió Kìa trời cao ta đóMây điệp điệp trùng trùngTrong rừng mây du kíchVẫy vùng anh phi công Trên đất này diệt MỹMây cũng lập chiến công. Bài thơ đã nói lên vẻ đẹp, tác dụng của mây. Lấy mây làm hình ảnh trung tâm, giúp các bé khám phá thêm thế giới, cũng như các hiện tượng thiên nhiên chung quanh mình. Mùa Hạ Mùa hạ với tiêng chim ca Đó là mùa của những tiếng chim reoTrời xanh biếc, nắng tràn trên khắp ngảĐất thành cây, mật trào lên vị quảBước chân người bỗng mở những đường đi Đó là mùa không thể giấu cheCả vạn vật đều phơi trần dưới nắngBiển xanh thẳm, cánh buồm lồng lộng trắngTừ những miền cay đắng hoá thành thơ. Đó là mùa của những ước mơNhững dục vọng muôn đời không xiết kểGió bão hoà, mưa thành sông thành bểMột thoáng nhìn có thể hoá tình yêu Đó là mùa của những buổi chiềuCánh diều giấy nghiêng vòm trời cao vútTiếng dế thức suốt đêm dài oi bứcTiếng cuốc dồn thúc giục nắng đang trưa Mùa hạ của tôi, mùa hạ đã đi chưaÔi tuổi trẻ bao khát khao còn, hết?Mà mặt đất màu xanh là vẫn biểnQuả ngọt ngào thắm thiết vẫn màu hoa. Thơ Xuân Quỳnh dù trải qua bao năm tháng vẫn là bản tình ca hấp dẫn đối với tình yêu của bao thế hệ. Đọc thơ ta thấy cả bóng dáng tình yêu của mình trong đó. Hy vọng với những bài thơ tình hay nhất mà THECOTH sưu tầm nói trên, bạn sẽ biết nên sống, nên yêu như thế nào. >>>Xem thêm NHỮNG BÀI THƠ NGUYỄN BÍNH HAY NHẤT ĐƯỢC CHỌN LỌC THE COTH - Top sản phẩm bán chạy Kích thướt M L XL 2XL Kích thướt M L XL 2XL Kích thướt M L XL 2XL Kích thướt M L XL 2XL Kích thướt M L XL 2XL Kích thướt M L XL 2XL Xuân Quỳnh được mệnh danh là “bà hoàng thơ tình của Việt Nam”. Những bài thơ viết về những tình cảm gần gũi, giản dị, trong sáng của cuộc sống gia đình, đời thường, thể hiện những rung cảm, khát vọng của trái tim người phụ nữ chân thành, tha thiết, yêu đời. mời bạn đọc tham khảo tuyển tập thơ tình Xuân Quỳnh được chúng tôi tổng hợp những bài thơ tình hay nhất của nhà thơ. I. Vài nét về tác giả Xuân Quỳnh – Xuân Quỳnh sinh năm 1942 mất năm 1988, tên đầy đủ là Nguyễn Thị Xuân Quỳnh. – Sinh ra ở làng An Khê, gần thị xã Hà Đông, tỉnh Hà Tây nay là một phần của Hà Nội. – Bà là một trong những nhà thơ nữ xuất sắc của Việt Nam, được mệnh danh là bà hoàng thơ tình của Việt Nam. – Thơ Xuân Quỳnh thường viết về những tình cảm gia đình, cuộc sống đời thường gần gũi, giản dị, trong sáng, thể hiện những rung cảm, khát vọng của trái tim người phụ nữ chân chất, tha thiết. thương. – Xuân Quỳnh được tặng Giải thưởng Nhà nước về Văn học Nghệ thuật năm 2011. – Một số tác phẩm tiêu biểu Các tập thơ Búp xanh 1963, Hoa dọc chiến hào 1968, Lời ru trên mặt đất 1978, Chờ trăng 1981, Tự hát 1984. Trong đó có một số bài thơ đặc biệt nổi tiếng Thuyền và biển, Sóng, Tiếng gà trưa, Thơ tình cuối thu… Một số tác phẩm viết cho thiếu nhi Cánh đồng mùa xuân truyện thiếu nhi, 1981, Bầu trời trong quả trứng thơ thiếu nhi, 1982… II. Tuyển tập thơ tình Xuân Quỳnh 1. Thuyền và biển Tôi sẽ kể cho bạn nghe câu chuyện về con thuyền và biển cả “Từ hôm ấy, không biết tự lúc nào thuyền nghe biển, cánh hải âu, sóng xanh Đưa thuyền đi muôn nơi Lòng thuyền đầy khát khao Và tình biển vô bờ bến. Thuyền đi mãi không mỏi. Biển còn xa…còn xa Những đêm trăng dịu Biển như cô gái nhỏ Thì thầm tâm tư Quanh mạn thuyền sóng vỗ Đôi khi vô cớ Biển xô con thuyền Vì tình yêu muôn thuở có bao giờ đứng yên?0 Chỉ có thuyền mới hiểu biển bao la, chỉ có biển mới biết thuyền đi về đâu Ngày không gặp nhau Biển bạc nhớ thương Ngày không gặp nhau Lòng thuyền đau – nát Bỏ thuyền thì biển chỉ nổi bão thôi”. Nếu em phải xa anh, em sẽ chỉ gặp bão tố mà thôi. Chồi Xanh, 1963 2. Nụ xanh Dưới hai hàng cây Tay trong tay ấm Cùng em trong sóng Nắng đùa tóc em Chồi xanh trên cây Lá vàng tung bay Như ngàn cánh bướm Lá vàng rụng. Cho đất thêm màu. Mất đi đâu? Nhựa trên chồi xanh Này người ơi, biết rồi sẽ có một ngày Dưới hàng cây Ta không còn bước nữa Như người lính gác Đã đến phiên nhau Như lá rụng Làm cho bầu trời thêm xanh Còn đời mai trên phố này tri kỷ Sóng qua đây Lá vàng vẫn bay Chồi non xanh biếc 3. Sóng Dữ dội và dịu dàng Ồn ào và lặng lẽSông không hiểu tôiSóng tìm về đáy Ôi con sóng ngày xưa Và ngày sau Khát vọng yêu đương dâng lên trong lồng ngực trẻ Trước khi sóng vỗ Anh nghĩ về em, anh nghĩ về biển lớn Sóng dậy từ đâu? Sóng bắt đầu từ gió Gió bắt đầu từ đâu? Tôi không biết Khi nào chúng ta yêu nhau Sóng dưới sâu Con sóng trên mặt nước Ôi con sóng nhớ bờ Ngày đêm trằn trọc Lòng anh nhớ em Dù trong mơ Anh thức Dù đi về hướng bắc, anh đang nghĩ về phía nam, anh đang nghĩ về em – một hướng Ngoài kia đại dương Trăm ngàn con sóng Không ai đến bến bờ Dù xa cách mấy Đời người dẫu dài năm tháng vẫn trôi Như biển dẫu rộng Mây vẫn bay Làm sao tan thành trăm con sóng nhỏ Giữa biển lớn tình yêu Để ngàn năm vỡ tan. Hoa dọc chiến hào, 1968 4. Hoa tháng năm Cát vắng, sông đầy, cây ngẩn ngơ, Không gian xao xuyến, chuyển mùa. Gọi tên em sau vòm lá, Con đường xưa em về giờ đã thu. Mây trắng cùng gió bay, Lòng như trời xanh thuở ban đầu. Cay đắng gửi lại mùa xưa, Thơ viết đôi dòng trong gió. Khắp nơi tràn ngập hoa cỏ. Quần áo của tôi đầy cỏ. Tình mong manh như làn khói, ai biết lòng em có đổi thay? 5. Tự hát Không có gì ngạc nhiên khi bạn ước nó là vàng Trái tim của tôi, bạn biết điều đó Tôi là kẻ khinh bỉ sự giàu có Vì vậy, nếu bạn cần tôi hãy bán nó ngay bây giờ Anh không muốn nó như mặt trời Vì nó sẽ tắt khi ánh chiều buông xuống Một mình em với đêm dài im lìm Nhưng trái tim anh đã xa em Anh về với chân tâm Biết hồi sinh hồng cầu chết Biết lấy lại những gì đã mất Biết rút ngắn khoảng cách yêu thương Em về với chân tâm anh – Biết bao điều mong ước, biết rung động bao tri giác, biết thương em, biết thương em Mùa thu này nhiều giông tố, Cửa tàu không đóng, Đồng hoang mịt mù ngàn vạn, Anh lạc trong rừng sâu em Tôi lo lắng về khoảng cách Trái tim tôi đập những điều không thể nói Tim đập cơn đói Ngọn lửa nào le lói trong cô đơn Em về với đúng nghĩa của trái tim anh – Em là máu thịt, cuộc sống của mỗi người không có Cũng ngừng đập khi thế giới không còn Nhưng biết yêu em cả khi anh đã chết. Hát một mình, 1984 6. Thơ tình cuối thu Cuối trời mây trắng bay. Lá vàng thưa thớt quá. Lá có về rừng không? Thu về với lá, Thu về biển, Theo nước mênh mông, Thu vào cúc Chỉ em với anh Chỉ em với anh Từ mùa thu xưa Chợt gió heo may thổi về xao xuyến Con đường quen bỗng lạc Cỏ quay theo hướng mây Đêm về sương về hơi lạnh qua bàn tay Tình ta như cây Qua bao mùa giông bão Tình ta như dòng sông Ngày nước lũ êm đềm Thời gian như cơn gió Mùa đi cùng tháng năm Mùa đi mãi Chỉ có em và anh Chỉ có em và anh, với tình yêu ở lại…– Kìa bao nhiêu người tình mới Đi ngang qua heo may. 7. Nói chuyện với tôi Em biết đó là chuyện cũ Chuyện tình, chẳng sao cả Sợi dây gắn kết giữa hai con người xa lạ Vui buồn cùng sẻ chia Nghĩ mãi cũng không dám. Hôm nay yêu, ngày mai có thể không còn. Nỗi đau tưởng như vô tận, bỗng một ngày thay thế một niềm vui. Ta nói gì hôm nay, ngày mai Người nói trước yêu thương Đời không vô cùng biết đâu Thơ không phải là mãi mãi Không có gì thực sự quan trọng Như không khí như cỏ xanh Nhiều đến mức dường như không có gì Trước thế giới bao la Nhưng giờ đây anh bên em Niềm vui trong anh là có thật Như chiếc áo trên tường như trang giấy Như chùm hoa trước hiên Anh hiểu rằng mỗi khi em đi xa, tình anh dành cho em là đất, Là bóng mát trên con đường nắng, Là trái thơm trên đất khô cằn Đó là tình yêu, anh muốn nói với em Nguồn cội của bao khát khao Lòng nhân ái bền vững sự sống Vì con người thật Người hơn. Hát một mình, 1984 8. Chiều em ra ga Sân ga chiều em đi. Đó là ánh nắng tươi sáng. Bụi bám đầy ba lô. Bụi làm cay mắt tôi Sân ga mà em đến vào buổi chiều. Gạch dưới chân im lìm. Bóng anh in trên tàu. Tóc của bạn rơi trên trán của bạn Chiều em ra ga, Da diết tiếng còi tàu, Lòng ta Nam chí Bắc Em yêu nơi anh đi qua Những con đường hoa nở Lẫn trong ánh đèn Những người xa lạ Anh yêu nơi em đã đi qua. Sương chiều và mưa đen. Dặm xa mặt trời và nước dâng Tôi xao xuyến trong lòng Nhớ về nơi ta ở Mùa thu trên phố. Lá đầy lối đi Ngọn đèn và trang thơ Tiếng thở nhỏ Màu hoa bên cửa sổ Quán chè mùa đông Tàu và sông Đi và về Hà Nội, Hà Nội. 9. tình ca trong vịnh Em về với hoa trắng, dâu da, Những vỉa than đen, những chuyến phà êm Em về với triền cát nghiêng Đảo xanh in bóng con đò nhấp nhô Em yêu núi trèo sông lội qua đèo Bình yên trên những mái nhà Vịnh xanh nước lặng, buồm xa trời, biết ơn muối mặn Với gừng cay nhắc người nhớ nhau Xin đừng nhắc chuyện xưa, Cùng anh vui sóng cùng con tàu Vịnh này là vịnh của trái tim Của yêu thương, của hơi ấm cuộc đời Nhìn đâu cũng thấy nụ cười. Hàng phi lao hát lời mát rượi. Một bên biển, một bên em Anh yêu giây phút ta có nhau ngàn năm cho đến mai sau. Vịnh trong xanh như thuở mới yêu. 10. Tình Thơ Tôi Viết Tôi viết thơ tình cho ai Giữa sóng nước nơi đảo xa? Nơi trú ẩn, pháo đài là ngôi nhà để nhớ Đáy ba lô cùng chung một khu vườn, một dòng sông Khuôn mặt cô gái như trăng thu tiếng súng đánh thức sáng sớm không ngớt. Thương mặt nước giếng, hoa thơm suốt dặm dài Giã từ Nghèo khó nở hoa. Cảm ơn gió lạnh và sương giá. Hãy để tôi ở dưới mái nhà trong hòa bình. Mực thơm, giấy trắng và đèn. Bài thơ anh viết suốt đêm cho em. 1983 Bạn thấy bài viết Tuyển tập Thơ tình Xuân Quỳnh có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Tuyển tập Thơ tình Xuân Quỳnh bên dưới để Kênh Văn Hay có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho các bạn nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website của Kênh Văn Hay Nhớ để nguồn bài viết này Tuyển tập Thơ tình Xuân Quỳnh của website Chuyên mục Văn học Xuân Quỳnh 1942-1988 tên thật là Nguyễn Thị Xuân Quỳnh, vốn là diễn viên múa từ năm 13 tuổi, có thơ đăng báo năm 19 tuổi, trở thành nhà thơ chuyên nghiệp sau khi qua lớp bồi dưỡng những người viết văn trẻ khoá đầu tiên của Hội Nhà Văn Việt Nam 1962-1964. Xuân Quỳnh được coi là nhà thơ nữ hàng đầu của nửa cuối thế kỷ 20. Hãy cùng chúng tôi đọc qua tuyển tập thơ Xuân Quỳnh nổi tiếng nhất của nhà thơ này qua bài viết dưới đây các bạn nhé! 1, Tự Hát Chả dại gì em ước nó bằng vàng Trái tim em, anh đã từng biết đấy Anh là người coi thường của cải Nên nếu cần anh bán nó đi ngay Em cũng không mong nó giống mặt trời Vì sẽ tắt khi bóng chiều đổ xuống Lại mình anh với đêm dài câm lặng Mà lòng anh xa cách với lòng em Em trở về đúng nghĩa trái tim Biết làm sống những hồng cầu đã chết Biết lấy lại những gì đã mất Biết rút gần khoảng cách của yêu tin Em trở về đúng nghĩa trái-tim-em Biết khao khát những điều anh mơ ước Biết xúc động qua nhiều nhận thức Biết yêu anh và biết được anh yêu Mùa thu nay sao bão giông nhiều Những cửa sổ con tàu chẳng đóng Dải đồng hoang và đại ngàn tối sẫm Em lạc loài giữa sâu thẳm rừng anh Em lo âu trước xa tắp đường mình Trái tim đập những điều không thể nói Trái tim đập cồn cào cơn đói Ngọn lửa nào le lói giữa cô đơn Em trở về đúng nghĩa trái-tim-em Là máu thịt, đời thường ai chẳng có Cũng ngừng đập lúc cuộc đời không còn nữa Nhưng biết yêu anh cả khi chết đi rồi 2, Sóng Dữ dội và dịu êm Ồn ào và lặng lẽ Sông không hiểu nổi mình Sóng tìm ra tận bể Ôi con sóng ngày xưa Và ngày sau vẫn thế Nỗi khát vọng tình yêu Bồi hồi trong ngực trẻ Trước muôn trùng sóng bể Em nghĩ về anh, em Em nghĩ về biển lớn Từ nơi nào sóng lên? Sóng bắt đầu từ gió Gió bắt đầu từ đâu? Em cũng không biết nữa Khi nào ta yêu nhau Con sóng dưới lòng sâu Con sóng trên mặt nước Ôi con sóng nhớ bờ Ngày đêm không ngủ được Lòng em nhớ đến anh Cả trong mơ còn thức Dẫu xuôi về phương bắc Dẫu ngược về phương nam Nơi nào em cũng nghĩ Hướng về anh – một phương Ở ngoài kia đại dương Trăm nghìn con sóng đó Con nào chẳng tới bờ Dù muôn vời cách trở Cuộc đời tuy dài thế Năm tháng vẫn đi qua Như biển kia dẫu rộng Mây vẫn bay về xa Làm sao được tan ra Thành trăm con sóng nhỏ Giữa biển lớn tình yêu Để ngàn năm còn vỗ 3, Thuyền Và Biển Em sẽ kể anh nghe Chuyện con thuyền và biển “Từ ngày nào chẳng biết Thuyền nghe lời biển khơi Cánh hải âu, sóng biếc Đưa thuyền đi muôn nơi Lòng thuyền nhiều khát vọng Và tình biển bao la Thuyền đi hoài không mỏi Biển vẫn xa… còn xa Những đêm trăng hiền từ Biển như cô gái nhỏ Thầm thì gửi tâm tư Quanh mạn thuyền sóng vỗ Cũng có khi vô cớ Biển ào ạt xô thuyền Vì tình yêu muôn thuở Có bao giờ đứng yên? Chỉ có thuyền mới hiểu Biển mênh mông nhường nào Chỉ có biển mới biết Thuyền đi đâu, về đâu Những ngày không gặp nhau Biển bạc đầu thương nhớ Những ngày không gặp nhau Lòng thuyền đau – rạn vỡ Nếu từ giã thuyền rồi Biển chỉ còn sóng gió“ Nếu phải cách xa anh Em chỉ còn bão tố 4, Hoa Cỏ May Cát vắng, sông đầy, cây ngẩn ngơ, Không gian xao xuyến chuyển sang mùa. Tên mình ai gọi sau vòm lá, Lối cũ em về nay đã thu. Mây trắng bay đi cùng với gió, Lòng như trời biếc lúc nguyên sơ. Đắng cay gửi lại bao mùa cũ, Thơ viết đôi dòng theo gió xa. Khắp nẻo dâng đầy hoa cỏ may Áo em sơ ý cỏ găm đầy Lời yêu mỏng mảnh như màu khói, Ai biết lòng anh có đổi thay? 5, Nói Cùng Anh Em biết đấy là điều đã cũ Chuyện tình yêu, quan trọng gì đâu Sự gắn bó giữa hai người xa lạ Nỗi vui buồn đem chia sẻ cùng nhau Em đâu dám nghĩ là vĩnh viễn Hôm nay yêu, mai có thể xa rồi Niềm đau đớn tưởng như vô tận Bỗng có ngày thay thế một niềm vui Điều hôm nay ta nói, ngày mai Người khác lại nói lời yêu thuở trước Đời sống chẳng vô cùng, em biết Câu thơ đâu còn mãi ngày sau Chẳng có gì quan trọng lắm đâu Như không khí như màu xanh lá cỏ Nhiều đến mức tưởng như chẳng có Trước cuộc đời rộng lớn mênh mang Nhưng lúc này anh ở bên em Niềm vui sướng trong ta là có thật Như chiếc áo trên tường như trang sách Như chùm hoa mở cánh trước hiên nhà Em hiểu rằng mỗi lúc đi xa Tình anh đối với em là xứ sở Là bóng rợp trên con đường nắng lửa Trái cây thơm trên miền đất khô cằn Đấy tình yêu, em muốn nói cùng anh Nguồn gốc của muôn ngàn khát vọng Lòng tốt để duy trì sự sống Cho con người thực sự Người hơn 6, Thơ Tình Cuối Mùa Thu Cuối trời mây trắng bay Lá vàng thưa thớt quá Phải chăng lá về rừng Mùa thu đi cùng lá Mùa thu ra biển cả Theo dòng nước mênh mang Mùa thu vào hoa cúc Chỉ còn anh và em Chỉ còn anh và em Là của mùa thu cũ Chợt làn gió heo may Thổi về xao động cả Lối đi quen bỗng lạ Cỏ lật theo chiều mây Đêm về sương ướt má Hơi lạnh qua bàn tay Tình ta như hàng cây Đã qua mùa gió bão Tình ta như dòng sông Đã yên ngày thác lũ Thời gian như là gió Mùa đi cùng tháng năm Tuổi theo mùa đi mãi Chỉ còn anh và em Chỉ còn anh và em Cùng tình yêu ở lại… – Kìa bao người yêu mới Đi qua cùng heo may 7, Dẫu Em Biết Chắc Rằng Anh Trở Lại Thị trấn nào anh đến chiều nay Mảnh tường vắng, mùa đông giá rét Dẫu em biết không phải là vĩnh biệt Vẫn thấy lòng da diết lúc chia xa Xóm làng nào anh sẽ đi qua Những đồng lúa, vườn cây, bờ bãi… Dẫu em biết rằng anh trở lại Ngọn gió buồn vẫn thổi phía không anh. Thời gian trôi theo cánh cửa một mình Hạt mưa bụi rơi thầm trên mái ngói Tờ lịch mỏng bay theo lòng ngóng đợi Một con đường vời vợi núi cùng sông Gọi ngàn lần tên anh vẫn là không Chỉ lá rụng dạt dào lối phố Dẫu em biết rằng anh, anh cũng nhớ. Nhưng lòng em nào có lúc nguôi quên. 8, Mẹ Của Anh Phải đâu mẹ của riêng anh Mẹ là mẹ của chúng mình đấy thôi Mẹ tuy không đẻ, không nuôi Mà em ơn mẹ suốt đời chưa xong Ngày xưa má mẹ cũng hồng Bên anh, mẹ thức lo từng cơn đau Bây giờ tóc mẹ trắng phau Để cho mái tóc trên đầu anh đen Đâu con dốc nắng đường quen Chợ xa gánh nặng mẹ lên mấy lần Thương anh thương cả bước chân Giống bàn chân mẹ tảo tần năm nao Lời ru mẹ hát thuở nào Truyện xưa mẹ kể lẫn vào thơ anh Nào là hoa bưởi, hoa chanh Nào câu quan họ mái đình cây đa… Xin đừng bắt chước câu ca Đi về dối mẹ để mà yêu nhau Mẹ không ghét bỏ em đâu Yêu anh em đã là dâu trong nhà Em xin hát tiếp lời ca Ru anh sau mỗi âu lo nhọc nhằn Hát tình yêu của chúng mình Nhỏ nhoi giữa một trời xanh khôn cùng Giữa ngàn hoa cỏ núi sông Giữa lòng thương mẹ mênh mông không bờ Chắt chiu tự những ngày xưa Mẹ sinh anh để bây giờ cho em 9, Tháng Năm Giấc ngủ vừa chợp qua Nắng đã về trước cửa Đêm ngắn phút gần nhau Ngày dài như nỗi nhớ Nước sôi ngầu bọt thau Luộc mình con cá nhỏ Con cua chín vàng mai Ẩn vào trong cụm lúa Cỏ dại không người che Rã rời mang sắc úa… Nhưng hãy nghe hãy nghe Trên những cành phượng đỏ Trong những đầm sen mở Hương tháng năm lan xa Mầu tháng năm rực rỡ Tơ trời giăng ngoài sân Cây bàng xoè trước ngõ Đêm xanh vời trăng sao Con ve vàng lột vỏ Con chim tha rác về Tháng năm – mùa sinh nở Tình yêu như tháng năm Mang gió nồng nắng lửa Lòng anh là đầm sen Hay là nhành cỏ úa? 10, Chuyện Cổ Tích Về Loài Người Trời sinh ra trước nhất Chỉ toàn là trẻ con Trên trái đất trụi trần Không dáng cây ngọn cỏ Mặt trời cũng chưa có Chỉ toàn là bóng đêm Không khí chỉ màu đen Chưa có màu sắc khác *** Mắt trẻ con sáng lắm Nhưng chưa thấy gì đâu! Mặt trời mới nhô cao Cho trẻ con nhìn rõ Màu xanh bắt đầu cỏ Màu xanh bắt đầu cây Cây cao bằng gang tay Lá cỏ bằng sợi tóc Cái hoa bằng cái cúc Màu đỏ làm ra hoa Chim bấy giờ sinh ra Cho trẻ nghe tiếng hót Tiếng hót trong bằng nước Tiếng hót cao bằng mây Những làn gió thơ ngây Truyền âm thanh đi khắp Muốn trẻ con được tắm Sông bắt đầu làm sông Sông cần đến mênh mông Biển có từ thuở đó Biển thì cho ý nghĩ Biển sinh cá sinh tôm Biển sinh những cánh buồm Cho trẻ con đi khắp Đám mây cho bóng rợp Trời nắng mây theo che Khi trẻ con tập đi Đường có từ ngày đó Nhưng còn cần cho trẻ Tình yêu và lời ru Cho nên mẹ sinh ra Để bế bồng chăm sóc Mẹ mang về tiếng hát Từ cái bống cái bang Từ cái hoa rất thơm Từ cánh cò rất trắng Từ vị gừng rất đắng Từ vết lấm chưa khô Từ đầu nguồn cơn mưa Từ bãi sông cát vắng… Biết trẻ con khao khát Chuyện ngày xưa, ngày sau Không hiểu là từ đâu Mà bà về ở đó Kể cho bao chuyện cổ Chuyện con cóc, nàng tiên Chuyện cô Tấm ở hiền Thằng Lý Thông ở ác… Mái tóc bà thì bạc Con mắt bà thì vui Bà kể đến suốt đời Cũng không sao hết chuyện Muốn cho trẻ hiểu biết Thế là bố sinh ra Bố bảo cho biết ngoan Bố dạy cho biết nghĩ Rộng lắm là mặt bể Dài là con đường đi Núi thì xanh và xa Hình tròn là trái đất… Chữ bắt đầu có trước Rồi có ghế có bàn Rồi có lớp có trường Và sinh ra thầy giáo… Cái bảng bằng cái chiếu Cục phấn từ đá ra Thầy viết chữ thật to “Chuyện loài người” trước nhất 11, Cỏ Dại “Cỏ dại quen nắng mưa Làm sao mà giết được Tới mùa nước dâng Cỏ thường ngập trước Sau ngày nước rút Cỏ mọc đầu tiên” Câu thơ nào trong ý nghĩ vụt lên Khi tôi bước giữa một rừng cỏ dại Không nhà cửa. không bóng cây. Tim lối Cứ cường hào rẽ cỏ mà đi. Người dân quân tì súng lắng nghe Bài hát nói về khu vườn đầy trái Anh bỗng nghĩ đến một vùng cỏ dại Nỗi nhớ đầu anh nhớ quê anh Mảnh đạn bom và chất lân tinh Đã phá sạch không còn chi nữa Chỉ có sắt chỉ còn có lửa Và cuối cùng còn có đất mà thôi Thù trong lòng và cây súng trên vai Cùng đồng đội anh trở về làng cũ Anh nhận thấy trước tiên là cỏ Sự sống đầu anh gặp ở quê hương Có một lần anh tìm đến bà con Khi xúm xít quanh anh thăm hỏi Giữa câu chuyện có điều này đau nhói – Đất quê mình cỏ đã mọc lên chưa? Trong cuộc đời bình yên tựa nghìn xưa Gần gũi nhất vẫn là cây lúa Trưa nắng khát ước về vườn quả Lúc xa nhà nhớ một dáng mây Một dòng sông, ngọn núi, rừng cây Một làn khói, một mùi hương trong gió… Có mấy ai nhớ về ngọn cỏ Mọc vô tình trên lối ta đi Dẫu nhỏ nhoi không đáng nhớ làm chi Không nghĩ đến nhưng mà vẫn có. 12, Anh Cây bút gẫy trong tay Cặn mực khô đáy lọ Ánh điện tắt trong phòng Anh về từ đường phố Anh về từ trận gió Anh về từ cơn mưa Từ những ngày đã qua Từ những ngày chưa tới Từ lòng em nhức nhối… Thôi đừng buồn nữa anh Tấm rèm cửa màu xanh Trang thơ còn viết dở Tách nước nóng trên bàn Và lòng em thương nhớ… Ở ngoài kia trời gió Ở ngoài kia trời mưa Cây bàng đêm ngẩn ngơ Nước qua đường chảy xiết Tóc anh thì ướt đẫm Lòng anh thì cô đơn Anh cần chi nơi em Sao mà anh chẳng nói Anh, con đường xa ngái Anh, bức vẽ không màu Anh, nghìn nỗi lo âu Anh, dòng thơ nổi gió… Mà em người đời thường Biết là anh có ở! 13, Lời Ru Của Mẹ Lời ru ẩn nơi nào Giữa mênh mang trời đất Khi con vừa ra đời Lời ru về mẹ hát Lúc con nằm ấm áp Lời ru là tấm chăn Trong giấc ngủ êm đềm Lời ru thành giấc mộng Khi con vừa tỉnh giấc Thì lời ru đi chơi Lời ru xuống ruộng khoai Ra bờ ao rau muống Và khi con đến lớp Lời ru ở cổng trường Lời ru thành ngọn cỏ Đón bước bàn chân con Mai rồi con lớn khôn Trên đường xa nắng gắt Lời ru là bóng mát Lúc con lên núi thẳm Lời ru cũng gập ghềnh Khi con ra biển rộng Lời ru thành mênh mông. 14, Sân Ga Chiều Em Đi Sân ga chiều em đi Mênh mang màu nắng nhạt Bụi bay đầy ba lô Bụi cay xè con mắt Sân ga chiều em đi Gạch dưới chân im lặng Bóng anh in thành tàu Tóc anh xoà ngang trán Sân ga chiều em đi Bàn tay da diết nắm Vừa thoáng tiếng còi tàu Lòng đã Nam đã Bắc Anh thương nơi em qua Những phố phường nhộn nhịp Bỡ ngỡ trong ánh đèn Còn lạ người lạ tiếng Anh thương nơi em qua Những sương chiều mưa tối Dặm đường xa nắng dãi Chuyến phà con nước dâng Em xao xuyến trong lòng Nhớ về nơi ta ở Mùa thu vàng đường phố Lá bay đầy lối qua Ngọn đèn và trang thơ Tiếng thở đều con nhỏ Màu hoa trên cửa sổ Quán nước chè mùa đông Con tàu và dòng sông Ra đi rồi trở lại Hà Nội ơi Hà Nội Sân ga chiều em đi. 15, Lời Ru Trên Mặt Đất Rào rào tiếng những bầy ong Chuyên cần là tiếng cái tằm nhả tơ Mẹ còn đang bận đưa ru Cái hoa bận đỏ cái hồ bận xanh Hạt cây đang bận nảy mầm Con quay quay có một mình ngoài kia Ngủ đi con hãy ngủ đi À ơi… cái ngủ đang về cùng con Từ trong lá cỏ tươi non Vượt lên mặt đất vẫn còn mảnh bom Từ ngôi nhà mới vừa làm Nghe trong cái ngủ nồng nàn mùi vôi Ngủ đi qua suối qua đồi Qua trong lòng đất, những lời ru, qua… Đây dòng sữa trắng như ngà Dẫu thôi hạt sạn, dẫu xa cửa hầm Vẫn còn bùn lấm đôi chân Tuy nguồn nước đã trong ngần lời ru À ơi… ngọn lửa ngày xưa Mẹ nuôi dưới đất bây giờ về đâu? Nhìn lên rực rỡ trên đầu Lửa hôm qua đã trong màu cờ bay Đất chung sống với ban ngày Người chung sống với hàng cây người trồng Lại thương con dế dưới hầm Những năm bom đạn sống cùng lời ru Đã tan những đám mây mù Ông trăng tròn giữa đêm thu mát lành Cái nôi thôi mắc cửa hầm Trắng tinh cái tã, xanh trong bầu trời “Ba tháng lẫy, bẩy tháng ngồi” Con đường xa tắp đất thời mênh mông Gió lên từ những khu rừng Mùi hương thơm tự trong lòng của hoa Bốn phương đâu cũng quê nhà Như con tàu với những ga dọc đường Đất qua rồi những đau thương Có chăng lời hát vẫn còn mà thôi À ơi… con ngủ… à ơi… 16, Những Con Đường Tháng Giêng Tôi yêu những con đường Hà Nội Cuối năm cây cơm nguội lá vàng Những ngọn đèn thắp sáng lúc hoàng hôn Mái phố cũ nhấp nhô trong khói nhạt Ngã năm rộng, cỏ ven hồ xanh mướt Năm nay đào nở sớm, tháng giêng sang Tháng giêng bỡ ngỡ búp bàng non Nhiều trẻ con và nhiều chim sẻ Những con đường đông vui như tuổi trẻ Như cuộc đời, bao kỷ niệm đi qua Anh trở về sau những tháng năm xa Cây đã lớn, lòng ta nhiều đổi khác Như đất nước vừa qua thời lửa đạn Lại ngỡ ngàng chim nhỏ, tháng giêng xuân Lòng chưa quên ngọn lửa sáng đêm rừng Câu thơ viết dưới bầu trời báo động Tôi yêu những con đường gió lộng Buổi mai chiều tíu tít bánh xe lăn Mỗi ngôi nhà như dáng một người thân Ô cửa nhỏ mở về bát ngát Tôi yêu những phố dài tít tắp Con đường nào cũng dẫn về anh Bước chân đi xáo động cả tâm tình Cây trổ lá như thời gian vẫy gọi Những con đường ra đi, nay trở lại Chồng gạch cao vừa dỡ ở gian hầm Từng chở che người đêm tối bom rung Sẽ lớn dậy với ngôi nhà đang dựng Thành tường vách chở che cho hạnh phúc Thành bậc thềm mở cửa đón ban mai Tôi yêu những con đường lấp lánh mưa bay Chim sẻ sẻ và mùa xuân đến sớm… 18, Đêm Trở Về Một nhành cây đập khẽ vào cửa sổ Một nhành cây ướt đẫm mưa rào Đêm bên bờ biển, cát và sao Gian nhà trọ, ngọn đèn vàng bé nhỏ Đêm đầu tiên tôi trở về quê cũ Chưa thấy mặt người thân, chưa gặp được xóm làng Chỉ ánh sao, mùi cỏ cháy hun thuyền Một nhành cây đập khẽ vào cửa sổ Có thể là ngọn gió Lá rào rào nước rơi Hay một cánh chim bay Thuỷ triều lớn đang ngập tràn khắp bãi Những tảng đá vôi trắng tinh như muối Những tảng đá xanh lấp lánh rong mềm Tôi mở cửa ra vườn Bốn bề xào xạc Từ cành thấp lên cành cao Từ cây này sang cây khác Tiếng thì thầm lan mãi đến xa xôi Có lẽ nào cây đã nhận ra tôi? Chân tôi bước trên đất và trên cỏ Tôi nghe tiếng chim đêm, tôi chạm vào tảng đá Lòng bỗng xạc xào run rẩy như cây Trời sáng mau đi cho tôi gặp mặt người Hai mươi năm hai mươi năm mong nhớ Hai mươi năm tôi mới có một khung cửa sổ Để mở ra là gặp quê nhà Ôi mùi thơm của những bông hoa Những nhành cây hiền dịu Những nhành cây như bàn tay trìu mến Của quê nhà đang ngả xuống vai tôi Nước mắt hoà với giọt mưa vui Gà gáy sáng, vòm xanh nắng dậy! 19, Mây Thuở bé tôi yêu mây Qua những hình kỳ lạ Đám giống hệt lưỡi trai Óng ánh viền xanh đỏ Rồi mây chuyển hình người Giống mẹ tôi về chợ Đầu đội nón tay vung Tay kia thì cắp rổ Cũng có đám mây đen Giống như hình con ngựa Có cái đuôi mượt dài Xổ bờm tung trước gió Ngựa ơi phi nơi nào Hãy mang tôi tới đó Ồ bao nhiêu bao nhiêu Những khối hình kỳ lạ Trên vòm trời nhà tôi Mỗi buổi chiều vừa ngả Bây giờ ta yêu mây Dù tuổi không còn nhỏ Không tìm ra những hình Của ngày xưa kỳ lạ Nhưng trên đường hành quân Mây theo cùng che chở Mây ơi phải mây bay Đến miền Nam ta đó Trong những đêm công đồn Che mặt trăng đỡ tỏ Mây đến những thao trường Nơi mặt trời lửa đổ Che lưng đồng chí ta Đỡ nắng thiêu chín đỏ Và trong những chiến hào Mây mang về ngọn gió Kìa trời cao ta đó Mây điệp điệp trùng trùng Trong rừng mây du kích Vẫy vùng anh phi công Trên đất này diệt Mỹ Mây cũng lập chiến công. 20, Cây Trên Đường Nhớ năm xưa trên một con tàu Đi cùng cha. Tôi nhìn qua cửa sổ Một chiếc cây bên đường tất tả Như một người hành khất chạy mưa giông Cây xa rồi, tôi vẫn ngoái trông – Cha ơi cha, cây sợ tàu nó chạy? – Ôi con tôi dại thơ chưa hiểu nổi Cây đâu sợ tàu mà tàu chạy đấy con Trong lòng tôi mang nỗi băn khoăn Nghe con tàu nhớ cây rên xiết mãi Thương chiếc cây một mình lùi lũi Thương cả con tàu – tàu cũng cô đơn!… Giá cây nhiều tàu có bạn sẽ vui hơn Và xa tàu cây cũng không buồn đấy nhỉ Mười lăm năm qua xa như mười lăm thế kỷ Sáng nay đây trên quãng đường xưa Trong toa tàu một em bé ngây thơ Bỗng sung sướng reo lên lảnh lói – A! Hàng cây đang từ xa chạy tới Đón tàu mình mẹ có thấy không? Người mẹ ghì con vào sát bên lòng Và nhìn theo bàn tay em trỏ Từ phía trước, hai hàng cây nhỏ Nắng động trên cành mườn mượt màu xanh Gió đùa cây, lá vẫy nhanh nhanh Như giục giã con tàu lao tới Cây ôm tàu hai cánh tay mát rượi Trong lòng cây, tàu chẳng cô đơn Đôi mắt xa vời người mẹ kể cho con – Trên đường này trước kia không bóng mát… Tôi nghe tiếng con tàu reo hát Và tiếng hàng cây bắt nhịp rộn ràng Niềm vui hôm nay đang trồng khắp ngả đường Nhìn bàn tay mình còn thơm mùi đất mới. 21, Mùa Hạ Đó là mùa của những tiếng chim reo Trời xanh biếc, nắng tràn trên khắp ngả Đất thành cây, mật trào lên vị quả Bước chân người bỗng mở những đường đi Đó là mùa không thể giấu che Cả vạn vật đều phơi trần dưới nắng Biển xanh thẳm, cánh buồm lồng lộng trắng Từ những miền cay đắng hoá thành thơ. Đó là mùa của những ước mơ Những dục vọng muôn đời không xiết kể Gió bão hoà, mưa thành sông thành bể Một thoáng nhìn có thể hoá tình yêu Đó là mùa của những buổi chiều Cánh diều giấy nghiêng vòm trời cao vút Tiếng dế thức suốt đêm dài oi bức Tiếng cuốc dồn thúc giục nắng đang trưa Mùa hạ của tôi, mùa hạ đã đi chưa Ôi tuổi trẻ bao khát khao còn, hết? Mà mặt đất màu xanh là vẫn biển Quả ngọt ngào thắm thiết vẫn màu hoa. 22, Hát Với Con Tàu 1 Tuổi thơ nào chẳng có Trắng một màu hoa lau Dọc theo những con tàu Chạy về xa tít tắp Nhấp nhô màu đá xám Nằm lặng duới đường ray Nắng trải mùi hương bay Những đầm sen, ruộng lúa… Tuổi thơ nào chẳng có Tiếng gọi những con tàu Núi cao và rừng sâu Giấu bao điều kỳ lạ… Con tàu của tuổi thơ Là một tàu cau nhỏ Nơi con tàu đi qua Hoa xoan rơi đầy ngõ Vết chân trâu dẫm vỡ Đường gạch nghiêng bờ ao Mặt giếng thăm thẳm sâu Mái đình cao vời vợi Một dòng sông mê mải Gọi hoài sau lũy tre Chấp chới khắp đồng quê Cánh cò bay cùng bạn… Ga con tàu ở đâu Làm sao mà biết được Có thể là tiếng hát Một câu chuyện ngày xưa Có khi tàu ngẩn ngơ Trước một màu hoa súng Có khi là tiếng động Đàn cá quẫy trên ao… Con tàu dừng ở đâu Là ga tàu ở đó 2 Tôi đã qua những nhà ga đổ vỡ Tuổi thanh niên tôi có những con tàu Con tàu qua thăm thẳm đêm sâu Bao thành phố, bao xóm làng thức đợi Lớp tuổi trẻ áo màu bộ đội Nhịp tim rung cùng với nhịp con tàu Núi thì cao, rừng lại rất sâu Dọc đất nước mấy ngàn cây số biển Con tàu đi bên màu xanh quyết liệt Bỏ qua ngàn cái chết phía sau lưng Con tàu đi cùng với vầng trăng Cùng với những cánh rừng trụi lá Cùng với đất dạn dày bom toạ độ Và trời xanh đe doạ ở trên đầu Tuổi thanh niên tôi có những con tàu Nằm trống lạnh không còi không ngọn khói Những đường ray chìm trong cỏ dại Những nhà ga lau sậy um tùm Những nhà ga gạch nát im lìm Không ai ra đi, không ai trở lại Không kẻ tiễn đưa, không người ngóng đợi Chỉ con đường vời vợi nhớ sang sông Bao nỗi đau thời đất nước cách ngăn Có nỗi đau một con tàu đứng sững Những quãng đường như quãng đời bỏ vắng Đứng trên nền ga cũ giữa đồng khuya Nhớ xôn xao bao gương mặt đi về Nhớ ánh lửa, tiếng dồn toa rậm rịch Thanh tà vẹt hoá thân làm kẻng Rung mỗi lần báo động xé không gian Tôi đã qua những tháng những năm Nhiều làng xóm vắng tiếng còi réo gọi Nhưng tuổi trẻ vẫn bao miền trông đợi Lớp trước đi rồi, lớp mới lại ra đi Em tiễn anh ra ga Giữa mù mịt bụi vôi, gạch vỡ Em chẳng biết nói lời thương nhớ Tàu chạy rồi bỡ ngỡ vẫy bàn tay Anh đi, và trời trở gió may Đêm giá lạnh thương con tàu lầm lụi Em lại nghĩ đến điều anh nói Về nhà ga về những con tàu Về người tuần đường cần mẫn đêm thâu Về ánh lửa người kiểm xa tối tối… Mái tóc anh phủ đầy thanh bụi Vai áo anh cùng vôi vữa bạc màu Tuổi thanh niên em có những con tàu Để khao khát, để thương và để nhớ Những trưa nắng bước trên đường tàu cũ Bàn chân trần dẫm trên lớp đá răm Nghe niềm vui rạo rực dưới chân Nghe trong máu tiếng con tàu réo gọi “… Bắt đầu đi, bắt đầu đi từ Hà Nội Những nhịp cầu sẽ nối những dòng sông…” 3 Mùa xuân đất nước mênh mông Con tàu đi giữa muôn lòng thương yêu Tàu qua những sớm những chiều Những sông, những núi, những đèo tàu qua… Nơi nào cũng muốn là ga Một bàn tay vẫy thiết tha con tàu Một lời hát gửi theo sau Một bình minh ở trên đầu cùng đi Biển xanh là nỗi nhớ quê Trời xanh như những cách chia xa lìa Phố xanh trong những ánh đèn Làng xanh đang xoá những miền thép gai Em không nói được nên lời Giấu trong đáy mắt tiếng cười của em Những rừng những núi chưa quen Những làng những phố biết em lần đầu Mà em đã nhớ từ lâu Mà em vẫn ước cùng nhau trở về Con tàu nối lại trăm quê Những tên xa vợi nay nghe hoá gần “Đường vô xứ Huế quanh quanh” Mà sông Hương với Ngự Bình là đây Con tàu đi giữa biển mây Hải Vân ta biết có ngày ta qua Nha Trang sóng vỗ bên nhà Phan Rang, Phan Thiết còn xa nữa mình? Lặng yên, nghe rõ không anh Trái tim đập giữa mông mênh đất trời Khi vô thành phố tên Người Con tàu như cũng nói lời thiết tha Qua rồi bao nỗi cách xa Quê anh giờ cũng đã là quê em Cỏ cây, ngọn gió cũng quen Vừa nghe tiếng nói đã nên mặn mà Thơ em đã có bóng dừa Có dòng kênh với con đò quê anh Có bao trai gái đất mình Ra đi. Giờ cũng như anh trở về Này anh, em hát anh nghe Dẫu không hay cũng đừng chê đừng cười Mùa xuân tôi hát với người Với con tàu – hát những lời thương yêu. 23, Cắt Nghĩa Thằng em thì hay hỏi Không kể chuyện như anh Tuy con, má chẳng sinh Con vẫn quen gọi má – Má ơi ai sinh cá Ai làm ra cái kem Đêm sao lại màu đen Ban ngày sao màu trắng?… – Ban ngày làm bằng nắng Màu xanh làm bằng cây Quả ớt làm bằng cay Tiếng ồn sinh tàu điện Gió trong con ốc biển Ghé tai nghe mà xem… A lại còn cái kem Thì làm bằng mùa rét Bông hoa làm bằng tết Tết làm cho hương thơm Con làm bằng yêu thương Của cha và của mẹ Của bà và của ông Của má nữa – biết không? Con làm bằng tất cả! 24, Tiếng Gà Trưa Trên đường hành quân xa Dừng chân bên xóm nhỏ Tiếng gà ai nhảy ổ “Cục… cục tác cục ta” Nghe xao động nắng trưa Nghe bàn chân đỡ mỏi Nghe gọi về tuổi thơ Tiếng gà trưa Ổ rơm hồng những trứng Này con gà mái mơ Khắp mình hoa đốm trắng Này con gà mái vàng Lông óng như màu nắng Tiếng gà trưa Có tiếng bà vẫn mắng – Gà đẻ mà mày nhìn Rồi sau này lang mặt! Cháu về lấy gương soi Lòng dại thơ lo lắng Tiếng gà trưa Tay bà khum soi trứng Dành từng quả chắt chiu Cho con gà mái ấp Cứ hàng năm hàng năm Khi gió mùa đông tới Bà lo đàn gà toi Mong trời đừng sương muối Để cuối năm bán gà Cháu được quần áo mới Ôi cái quần chéo go Ống rộng dài quét đất Cái áo cánh chúc bâu Đi qua nghe sột soạt Tiếng gà trưa Mang bao nhiêu hạnh phúc Đêm cháu về nằm mơ Giấc ngủ hồng sắc trứng Cháu chiến đấu hôm nay Vì lòng yêu Tổ quốc Vì xóm làng thân thuộc Bà ơi, cũng vì bà Vì tiếng gà cục tác Ổ trứng hồng tuổi thơ. Đôi nét về tiểu sử của nhà thơ Xuân Quỳnh Bà tên thật là Nguyễn Thị Xuân Quỳnh, sinh ngày 6 tháng 10 năm 1942 tại xã Văn Khê, thị xã Hà Đông, tỉnh Hà Tây nay là phường La Khê, quận Hà Đông, Hà Nội. Xuất thân trong một gia đình công chức, mẹ mất sớm, bố thường xuyên công tác xa gia đình, Xuân Quỳnh được bà nội nuôi dạy từ nhỏ đến khi trưởng thành. Tiểu sự sụ nghiệp Tháng 2 năm 1955, Xuân Quỳnh được tuyển vào Đoàn Văn công nhân dân Trung ương và được đào tạo thành diễn viên múa. Bà đã nhiều lần đi biểu diễn ở nước ngoài và dự Đại hội thanh niên sinh viên thế giới năm 1959 tại Vienna Áo. Từ năm 1962 đến 1964, Xuân Quỳnh học Trường bồi dưỡng những người viết văn trẻ khoá I của Hội Nhà văn Việt Nam. Sau khi học xong, làm việc tại báo Văn nghệ, báo Phụ nữ Việt Nam. Xuân Quỳnh là hội viên từ năm 1967, ủy viên Ban chấp hành Hội Nhà văn Việt Nam khoá III. Năm 1973, Xuân Quỳnh kết hôn với nhà viết kịch, nhà thơ Lưu Quang Vũ, trước đó, Xuân Quỳnh kết hôn lần đầu tiên với một nhạc công của Đoàn Văn công nhân dân Trung ương và đã ly hôn. Từ năm 1978 đến lúc mất, Xuân Quỳnh làm biên tập viên Nhà xuất bản Tác phẩm mới. Xuân Quỳnh mất ngày 29 tháng 8 năm 1988 trong một vụ tai nạn giao thông tại đầu cầu Phú Lương, thị xã Hải Dương nay là thành phố, tỉnh Hải Dương, cùng với chồng Lưu Quang Vũ và con trai Lưu Quỳnh Thơ mới 13 tuổi. Bà được truy tặng Giải thưởng Nhà nước về Văn học nghệ thuật năm 2001. Ngày 30 tháng 3 năm 2017, Chủ tịch nước Trần Đại Quang ký Quyết định số 602 chính thức truy tặng Giải thưởng Hồ Chí Minh về văn học nghệ thuật cho cố nhà thơ Xuân Quỳnh với hai tập thơ là Lời ru mặt đất và Bầu trời trong quả trứng. Những tác phẩm nổi tiếng của nhà thơ Xuân Quỳnh Các tác phẩm chính Tơ tằm – Chồi biếc thơ, in chung phần Chồi biếc, Nhà xuất bản Văn học, 1963, 18 bài thơ Hoa dọc chiến hào thơ, in chung, 1968, 28 bài thơ Gió Lào, cát trắng thơ, 1974 Lời ru trên mặt đất thơ, 1978, 34 bài thơ Cây trong phố – Chờ trăng thơ, in chung phần Chờ trăng, 1981 Sân ga chiều em đi thơ, 1984 Tự hát thơ, 1984 Hoa cỏ may thơ, 1989, 18 bài thơ Thơ Xuân Quỳnh 1992, 1994 Thơ tình Xuân Quỳnh – Lưu Quang Vũ 1994 Không bao giờ là cuối thơ, 2011, 21 bài thơ Các tác phẩm viết cho thiếu nhi Mùa xuân trên cánh đồng truyện thiếu nhi, 1981 Bầu trời trong quả trứng thơ văn thiếu nhi, 1982, 32 thơ + 16 văn Truyện Lưu Nguyễn truyện thơ, 1985 Bến tàu trong thành phố truyện thiếu nhi, 1984 Vẫn có ông trăng khác truyện thiếu nhi, 1986 Tuyển tập truyện thiếu nhi 1995 Chú gấu trong vòng đu quay tập truyện Thành tựu nghệ thuật của nhà thơ Xuân Quỳnh Thơ Xuân Quỳnh giàu cảm xúc với những cung bậc khác nhau như chính tính cách luôn hết mình của Xuân Quỳnh. Những bài thơ khi hạnh phúc đắm say, lúc đau khổ, suy tư của nhà thơ luôn gần gũi vì được viết với sự đằm thắm của một người phụ nữ vừa làm thơ vừa làm vợ, làm mẹ. Nhiều bài thơ của Xuân Quỳnh đã trở nên nổi tiếng như Thuyền và biển, Sóng viết năm 1967, in trong tập Hoa dọc chiến hào năm 1968, Hoa cỏ may, Tự hát, Nói cùng anh,… Các bài thơ Sóng, Truyện cổ tích về loài người Lời ru trên mặt đất, Nhà xuất bản Tác phẩm mới, 1978 được đưa vào sách giáo khoa phổ thông của Việt nam. Nhạc sĩ Phan Huỳnh Điểu đã phổ nhạc rất thành công các bài thơ Thuyền và biển 4/1963, Thơ tình cuối mùa thu của Xuân Quỳnh. Vinh danh nhà thơ Xuân Quỳnh Ngày 6 tháng 10 năm 2019, nhân dịp kỉ niệm 77 năm ngày sinh của nhà thơ Xuân Quỳnh, Google đã chính thức thay đổi ảnh đại diện logo trên trang chủ của mình thành bức hoạ cách điệu mang dáng hình nhà thơ Xuân Quỳnh cùng với hình ảnh con thuyền lướt trên sóng và đàn chim trên bầu trời. Hình ảnh này nằm trong bộ sưu tập các Doodle của Google được lập ra nhằm tôn vinh những nhân vật, sự kiện nổi tiếng và đáng nhớ có ảnh hưởng lớn trên thế giới. Như vậy, sau cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn và cố họa sĩ Bùi Xuân Phái vừa được Google vinh danh trên trang chủ, Xuân Quỳnh là danh nhân Việt Nam thứ 3 và là người phụ nữ Việt đầu tiên được Google vinh danh. Tại Sài Gòn, có một con đường nội khu của một khu đô thị mang tên Xuân Quỳnh. Trên đây là những bài thơ hay và nổi tiếng của nhà thơ Xuân Quỳnh do đã tổng hợp và chia sẻ đến các bạn. Hy vọng qua bài viết này bạn sẽ có thêm nhiều thông tin về nhà thơ Xuân Quỳnh bạn nhé! Xem thêm +999 Tên tiếng Anh cho con Hay và ý nghĩa cho cả bé Trai và bé Gái Đại Học Công Nghiệp TP. Hồ Chí Minh – Thông Tin Tuyển Sinh +777 Caption Hay về Tình Bạn Hay – Ý nghĩa nhất Top 12 Trường đại học tại Đà Nẵng có chất lượng đào tạo tốt nhất Top 10 trường THPT có điểm thi đại học cao nhất tại TP. Hồ Chí Minh

tuyển tập thơ xuân quỳnh