Mới đây, sau khi bị nữ đại gia Phương Hằng "điểm tên", Thủy Tiên đã cam kết sẽ livestream sao kê tại ngân hàng ngay khi TP.HCM hết giãn cách xã hội. 4.4 Ồn ào phẫu thuật thẩm mỹ Thủy Tiên là nữ ca sĩ gần như đi đầu trong phong trào phẫu thuật thẩm mỹ ở showbiz Việt. Cô đã can thiệp hầu như toàn bộ gương mặt để có dung mạo lộng lẫy như hiện tại.
Thùy Tiên đọ sắc dàn MGI trong trang phục truyền thống Indonesia 23:07:53 20/10/2022 Thùy Tiên đang ở những ngày cuối của nhiệm kì Miss Grand International 2021.
Okiva được VSV định giá trên 1 triệu USD cho ứng dụng Okiva - sàn thương mại điện tử livestream - video đầu tiên tại Việt Nam. Okiva được phát triển bởi 2 nhà sáng lập là Hàng Minh Lợi và Nguyễn Quỳnh Yến Phượng. Hàng Minh Lợi từng sinh sống và làm việc nhiều năm ở Úc
HỆ THỐNG TƯỚI CÔNG NGHỆ CAO tại TIỀN GIANG. April 13, 2021 ·. Bộ điều khiển Tưới Cây Hunter X-Core. Bộ điều khiển X-Core có thể vận hành hệ thống tưới bằng nguồn pin cấp, hoặc nguồn 24VAC lấy từ biến áp. Bộ điều khiển X-Core có 2 phiên bản: lắp đặt trong nhà hoặc
Hệ thống trò chơi hấp dẫn có tại TF88 Đến với Slits game tại TF88, bạn có thể trải nghiệm sảnh slots game với hơn trăm trò chơi do các nhà phát hành nổi tiếng trong ngành cá cược. Bạn có thể thỏa sức với các game chơi độc đáo, chủ đề đa dạng không kém phần hấp dẫn.
Lý do Thuỷ Tiên sao kê 177 tỷ tiền quyên góp cứu trợ đồng bào miền Trung trên 1 tờ giấy A4? News of Movies - Tin tức Điện Ảnh
Tiên Hiệp Huyền Huyễn . STTRUYEN là một nền tảng nội dung số trên internet, nơi thành viên có thể tự do xuất bản những nội dung tiếng Việt như: Tiểu thuyết , light novel , truyện ngắn hoặc thơ văn khác.
TpnE. Chạng vạng hôm nay, mây đen phủ kín bầu trời, gió lớn thổi lay động cây cối, từng tia chớp giống như lưỡi kiếm bổ vào thân cây, trên trời cao vang lên tiếng sấm kinh thiên động địa. Một cơn mưa tầm tã kéo đến, dội xuống một cách điên cuồng, mặt đất nhanh chóng bị nước mưa thấm ướt. Trước cửa trường trung học Dương Minh, có rất nhiều phụ huynh lái xe hoặc mang ô tới đón con tan học. Khi đám người tản bớt, Diệp Tiên Tiên giương cái ô cũ kỹ gần như sắp hỏng bước ra khỏi cổng trường, khổ sở chống lại mưa gió mà đi, đôi giày vải cũ ướt sũng nước, lạnh lẽo thấm vào da. Hôm nay là sinh nhật mười sáu tuổi của cô nhưng liệu còn có ai nhớ đây? Từ khi bố mẹ ly hôn rồi bỏ lại cô, ngoại trừ mỗi tháng gửi cho cô chút tiền sinh hoạt ít ỏi thì cũng chẳng hỏi han gì nữa, trên đời này người quan tâm cô chỉ còn lại chính bản thân cô. Cô đã quen những ngày tháng dù mưa gió cũng không ai đưa đón, cũng đâu có gì ghê gớm, không phải sao? Cô một mình đi về nhà, thật may là sau khi bố mẹ ly hôn có để lại căn nhà cũ cho cô, giúp cô không đến mức không nơi để về, lưu lạc đầu đường. "Á!" Đôi giày vải giá rẻ đã bị mài mòn trở nên mỏng manh, lòng bàn chân bất ngờ bị thứ gì đó đâm phải, cơn đau nhói tràn tới, Diệp Tiên Tiên nhấc chân lên, có chút buồn bực định đá văng cục đá đã đâm vào chân mình, thế nhưng lúc chân giơ lên lại lơ đãng trông thấy bộ dạng của cục đá kia, nó không phải là một cục đá mà là một chiếc nhẫn, rất rất nhỏ. Ma xui quỷ khiến thế nào mà cô nhặt nó lên, cầm trong tay ngắm nghía. Tạo hình cổ xưa, trên thân khắc một hình vẽ phức tạp, nhìn qua có vẻ không tầm thường. Dù sao cũng đang ở bên ngoài, Diệp Tiên Tiên không tiện nhìn kỹ, cô lê đôi giày vải đầy nước đi về nhà. Ánh sáng mờ ảo của đèn đường chiếu ra cái bóng nhỏ gầy của cô. Nhà cô cách trường trung học Dương Minh một kilomet, trời không mưa thì đi mất mười lăm phút, hôm nay thời tiết không tốt nên mất thêm năm phút so với ngày thường. Dậm mạnh một cái lên sàn, đèn cảm ứng giống như không tình nguyện mà sáng lên. Cô đi lên tầng ba, lấy chìa khóa ra mở cửa, phòng ở không đến một trăm mét vuông, hai phòng ngủ một phòng khách, một bếp một vệ sinh, cũ thì cũ thật nhưng dù gì cũng có thể che mưa chắn gió. Đặt cái ô ướt sũng dựa vào tường, cô thay dép lê đi vào bếp xách một bình nước vào nhà vệ sinh tắm rửa. Lau đi hơi nước trên mặt gương, bên trên hiện ra hình ảnh một cô bé có làn da trắng nõn, cái mũi nhỏ nhắn, đôi môi chúm chím hồng nhuận, như trái cây mọng nước khiến người ta muốn nhấm nháp, bên dưới là chiếc cằm thon nhọn, đẹp đẽ quá mức. Chỉ là cặp mắt kia, ở phía đuôi mắt hơi hạ xuống, cảm giác của cả khuôn mặt hoàn toàn thay đổi, có vẻ vô cùng điềm đạm đáng yêu, khi đôi mắt chớp chớp kéo theo hàng mi cong run rẩy, trông nhu nhược lại vô tội. Diệp Tiên Tiên mặc vào một cái áo phông trắng, đem quần áo và quần lót đi giặt, sờ tới thứ đồ cưng cứng trong túi, lúc này cô mới nhớ tới vừa rồi trên đường về nhà có nhặt một chiếc nhẫn, cô lấy ra đeo vào ngón út định đợi lát nữa sẽ xem sau. Xong hết mọi việc, cô xách cặp đi về phòng. Phòng của Diệp Tiên Tiên rất đơn giản, một cái giường gỗ đơn, một tủ quần áo, một bàn học cũ kỹ, sắp xếp gọn gàng sạch sẽ. Ngồi xuống mở đèn bàn lên, cô tháo chiếc nhẫn trên ngón út ra, "Ơ! Sao lại như vậy?" Thế mà lại không tháo ra được. Dùng thêm sức kéo ra, ngón út cũng bị cô làm cho đỏ ửng lên nhưng chiếc nhẫn kia vẫn không di chuyển gì. Tựa như... Gắn vào da thịt của cô. Quái lạ, vô cùng quái lạ! Đột nhiên ngoài cửa sổ sấm chớp vang lên 'đùng' một tiếng, Diệp Tiên Tiên bị dọa giật mình. "Ký chủ đừng sợ, tôi sẽ không hại cô." Hả? Sao lại có âm thanh? Là ai đang nói chuyện? "Tôi là hệ thống livestream khiêu chiến sự xấu hổ cực hạn đến từ hành tinh Hamha tương lai." Livestream thì cô biết, hệ thống cô cũng có đọc qua trong tiểu thuyết, thế nhưng khiêu chiến sự xấu hổ cực hạn là cái gì? "Khiêu chiến sự xấu hổ cực hạn chính là hệ thống đưa ra các loại nhiệm vụ, hoàn thành sẽ có khen thưởng. Livestream cũng sẽ có các loại nhiệm vụ nhận thưởng, độ yêu thích càng cao thì thưởng càng nhiều." Diệp Tiên Tiên kinh hãi phát hiện ý nghĩ của cô thế mà bị cái gọi là hệ thống này nhìn trộm không sót chút nào, "Sao, sao cậu biết trong lòng tôi đang nghĩ cái gì?" "Cô là ký chủ mà bổn hệ thống đã trói định, bổn hệ thống muốn biết thì đương nhiên có thể." "Cậu... Là chiếc nhẫn này?" Diệp Tiên Tiên không thích loại cảm giác bị người ta nhìn trộm suy này, nó làm cho cô cảm thấy không an toàn một chút nào, cô mở miệng nói "Tôi không muốn trói định có được không?" "Được chứ!" "Vậy..." Lời nói của cô còn chưa ra khỏi miệng thì đã nghe thấy lời tiếp theo của hệ thống kia "Mười lăm năm sau nếu ký chủ muốn giải trừ tất nhiên có thể." "Không có cách khác?" "Trừ phi ký chủ người chết hồn tiêu." Hô... Diệp Tiên Tiên mở to mắt, cái này quả nhiên là ép mua ép bán mà. Có câu nói rất đúng, tham thì thâm, hiện tại không phải cô đang "máu chảy đầm đìa" đây sao? Nhưng, có phải chăng đây là sự bắt đầu của một cuộc sống mới? Dù sao hiện giờ cô nghèo túng vô vọng, còn có gì để mất đâu. Hơn nữa hệ thống này còn nói sẽ có thưởng. Sau khi nghĩ thông suốt, Diệp Tiên Tiên thương lượng với hệ thống, "Có thể đừng chủ động nhìn trộm ý nghĩ của tôi không?" "Điều này... Có thể." Hệ thống miễn cưỡng đáp ứng. "Ký chủ có thể nói chuyện ở trong lòng, bổn hệ thống có thể nghe được." "Đeo khuyên tai lên, mỗi ngày livestream ít nhất hai tiếng. Cách tắt mở bằng suy nghĩ." Trong lòng bàn tay Diệp Tiên Tiên hiện ra một cái khuyên tai nhỏ bằng ngọc màu lam, màu sắc trong suốt, tinh xảo cực kỳ.
Giới Thiệu Truyện Đọc truyện Hệ thống livestream của nữ đế full cập nhật chương nhanh nhất trên Hôm nay mình xin giới thiệu đến các bạn bộ truyện có tag hệ thống, là loại truyện mà nhân vật chính do một cơ duyên nào đó mà mang trên mình một hệ thống. Và bắt buộc phải hoàn thành những nhiệm vụ và yêu cầu hệ thống đặt ra để được thông qua. Nếu không làm sẽ bị trừng phạt hoặc nếu không hoàn thành cũng bị phạt nhưng ngược lại nếu hoàn thành sẽ được thưởng nhiều lợi ích. Bộ truyện hôm nay mình giới thiệu tới các bạn mang tên Hệ Thống Livestream Diệp Tiên Tiên Full, ngoài ra các bạn có thể tìm đến truyện bằng tên của tác giả hoặc cái tên khác như là Tác giả Nấm Hương Xào, Hệ Thống Livestream H+. Mình có một lưu ý nhỏ dành cho các bạn là nếu bạn là fan của thanh thủy văn truyện ăn chay, lành mạnh, không có những cảnh H thì xin hãy cân nhắc khi đọc truyện này, truyện có tag cao H nên hy vọng các bạn không lọt nhầm Hệ Thống Livestream Diệp Tiên Tiên Full thuộc thể loại ngôn tình, đô thị, hệ thống, sắc, sủng, xuyên không, công lược, cao H. Nhân vật nữ chính trong truyện Hệ Thống Livestream Diệp Tiên Tiên Full tên là Diệp Tiên Tiên. Cô không may mắn sống trong một gia đình ba mẹ cô cuộc hôn nhân đổ vỡ, họ ly hôn với nhau rồi bỏ lại cô, hàng tháng ngoại trừ gửi cho cô chút tiền sinh hoạt thì không hề quan tâm gì cả, mặc cho cô tự sinh tự diệt, không hề có những cuộc gọi hay tin nhắn hỏi thăm cô. Cô dần quen với việc sống tự lập, không nhờ vả ý lại ai cả, trên đời không còn ai quan tâm đến cô trừ chính bản thân cô sinh nhật mười sáu tuổi của cô, trên đường đi học về thì đạp phải một chiếc nhẫn, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại nhặt đó lên để trong lòng bàn tay ngắm nghía rồi đeo lên ngón út của mình. Về đến nhà tính tháo nhẫn ra thì lại không tài nào tháo được, nó dường như trở thành một phần của da thịt cô, không thể tách ra được nữa. Trong lúc cô đang cảm thấy kì lạ thì lại nghe một giọng nói vang lên, nó tự xưng mình là hệ thống livestream khiêu chiến sự xấu hổ cực hạn, mà đáng sợ hơn là hệ thống này còn có thể đọc được cả suy nghĩ của cô. Nó nói từ khi cô đeo nhẫn lên thì đã trói định với hệ thống rồi không thể nào thoát được trừ khi cô chết đi, nếu không thì không có cách nào khác nữa. Cuối cùng không còn cách nào khác cô phải chấp nhận hệ thống như một phần trong cuộc sống của mình, thế là một cuộc sống mới bắt đầu. Mỗi ngày cô phải đeo khuyên tai của hệ thống đưa và livestream ít nhất hai tiếng. Và người xem của cô là những hội viên ở tương lai, cô không được phép hỏi bất kỳ điều gì ở tương lai. Còn những quà tặng trong livestream có thể đổi thay tiền thật ở hiện tại, đây là một chuyện tốt đối với người nghèo rớt mồng tơi như cô, bởi vì tiền sinh hoạt ba mẹ gửi cho cô ít đến đáng thương, cô sắp phát điên vì sự nghèo túng của mình bắt đầu buổi livestream đầu tiên, tuy không có kinh nghiệm đối với việc này nhưng cô vẫn nhận được nhiều được xem. Nguyên nhân là vì thứ nhất là bởi vì những người phụ nữ trong tương lai đều mạnh mẽ cường tráng, nên những người đàn ông trong tương lai thích người cô gái yếu đuối, nhỏ bé, điềm đạm dễ thương khiến họ có cảm giác muốn bảo vệ. Thứ hai cô có những tố chất mà những người đàn ông tương lai muốn, da trắng nõn búng ra sữa, bộ dạng ngây thơ không nhiễm bụi trần, đặc biệt cô còn vừa tắm xong nên chỉ mặc cái áo rộng bên ngoài không hề mặc áo ngực bên trong nên có thể ẩn hiện thấy được thứ ở bên trong. Và cứ thế buổi livestream đầy xấu hổ diễn ra, các hội viên lần lượt kêu cô kéo áo lên để họ nhìn thấy thứ bên trong rồi kêu cô nhảy lắc ngực cho họ xem. Dù rất xấu hổ nhưng nhìn thấy những đóa hoa mà các hội viên thưởng đã thúc đẩy cô làm chuyện xấu hổ mà trước giờ cô chưa từng làm. Buổi livestream xấu hổ vẫn cứ thế tiếp diễn, cô cũng chấp nhận tất cả yêu cầu xấu hổ mà họ đưa ra, bởi khi cô thực hiện thì sẽ nhận được nhiều thưởng hơn, càng nhận được nhiều đóa hoa thì cô càng đổi được nhiều tiền thật hơn. Sau đó hệ thống càng có nhiều nhiệm vụ xấu hổ hơn bắt cô làm, mà khi làm chuyện xấu hổ đó cô còn phải livestream cho những hội viên trong tương lai thấy, có như vậy cô mới có thể nhận được những phần thưởng từ họ và đổi sang tiền thật để trang trải cho cuộc sống đầy túng thiếu của mình. Liệu độ chịu đựng xấu hổ của một cô bé vừa mới tròn mười sáu tuổi sẽ tới đây? Cô có thể chịu đựng được những yêu cầu ngày càng quá đáng của hệ thống và hội viên hay sẽ từ bỏ việc livestream này? Thật sự không có cách để tách rời cô với hệ thống livestream đầy xấu hổ này hay sao? Hãy cùng đọc truyện Hệ Thống Livestream Diệp Tiên Tiên Full tại để biết thêm chi tiết nhé!
Ưm..." Diệp Tiên Tiên không ức chế được mà phát ra rên rỉ, thân thể nằm trên ghế vặn vẹo, nhưng hai tay bị còng ở sau lưng càng làm cho cô cảm thấy không dễ chịu. Tai Kỷ Bắc rất thính, một tiếng rên rỉ như mèo kêu thế này, thật sự rất nhỏ, nhưng vẫn lọt được vào tai hắn, nhìn qua kính chiếu hậu, hắn trông thấy cô gái nhỏ đang vặn vẹo cơ thể, hai mắt nhắm nghiền, gương mặt đỏ bừng, cái miệng nhỏ rầm rì rên rỉ, tóc ở trên trán bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp dính loạn, có một loại vẻ đẹp nhu nhược khó nói. Áo ở trên người bởi vì vặn vẹo mà mở ra hai nút trước ngực, lớp áo mỏng tang lộ ra hai bầu ngực trắng tròn đầy đặn, theo sự vặn vẹo của cơ thể mà đung đưa. Cực kỳ quyến rũ! "Tuổi còn nhỏ mà vú không nhỏ." Ánh mắt Kỷ Bắc thâm trầm, "Tốt nhất cô đừng có giả vờ." Đầu xe chuyển hướng, dừng dưới một bóng cây ven đường. Kỷ Bắc bước xuống xe, mở cửa sau ra, đặt tay lên trán Diệp Tiên Tiên, bàn tay nóng rẫy, chắc phải 40 độ chứ không ít. Diệp Tiên Tiên đang bị dục hỏa đốt người bỗng có chút thanh tịnh, cảm giác có một bàn tay lạnh lẽo áp lên trán làm cô đang khô nóng được dễ chịu một chút. Ngay lập tức cô nhận ra người đàn ông này đang nghĩ rằng cô bị bệnh, đúng là cơ hội hiếm có. Diệp Tiên Tiên hơi mở mắt ra, yếu ớt mở miệng, "Có thể cởi được không?" Kỷ Bắc vươn tay qua vai cô, trong lúc vô ý cánh tay cọ xát vào ngực của Diệp Tiên Tiên, cô mẫn cảm nhận thấy được, cảm giác đụng chạm của người đàn ông và mùi hương mà hắn tỏa ra làm Diệp Tiên Tiên bị lạc trong đó, thậm chí cô muốn được đụng chạm nhiều hơn, cô hé miệng rên rỉ 'ưm a' khe khẽ. Kỷ Bắc chỉ nghĩ rằng cô bị bệnh nặng, lấy chìa khóa cởi còng tay ra, có lẽ vì giãy giụa quá đà, làn da non mịn chỗ cổ tay bị cọ đến ửng đỏ, hơi sưng lên. Như bạch ngọc có tì vết. Bỗng nhiên ánh mắt hắn hơi thay đổi, nhỏ giọng nói một câu, "Phiền phức." Xuất phát từ đạo nghĩa, hắn nghĩ, thôi thì đưa cô đến bệnh viện đi. Đang lúc Kỷ Bắc chuẩn bị rời khỏi ghế sau để lên lái xe thì hai tay của cô gái nhỏ bỗng ôm lấy cổ hắn, thân thể mềm mại nóng rực kề sát người hắn, không một khe hở... Cọ xát! Hắn là đàn ông, huyết khí phương cương, làm sao chịu được loại thân mật này, thứ phía dưới bắt đầu có phản ứng. Hơi thở của Kỷ Bắc trở nên không đều, thô lỗ nói "Buông tay." Sự mát lạnh trên thân người đàn ông truyền đến giống như dòng nước giữa ngày hè nóng bức khiến Diệp Tiên Tiên lưu luyến, rõ ràng biết thân mật như vậy với một người đàn ông xa lạ là không tốt, nhưng cô không thể khống chế được, muốn hấp thu nhiều hơn nữa. Đầu cô vùi vào cổ hắn, mùi vị đàn ông nồng đậm đối với cô mà nói giống như thuốc giải, suy nghĩ trở nên rối tinh rối mù. Môi của cô theo bản năng mà mút liếm cổ, vành tai. Kỷ Bắc không thể nhịn được nữa, cơ bắp cả người căng chặt, kéo cổ áo cô tránh ra xa. Sống ba mươi năm, lần đầu tiên Kỷ Bắc bị một người con gái sàm sỡ, đối phương lại còn là vị thành niên. Mà hắn đáng xấu hổ lại cương lên. "Ôm như vậy một lát thôi rồi tôi sẽ không ngọ nguậy nữa." Dòng nước muốn bỏ chạy, Diệp Tiên Tiên rất sốt ruột, giọng nói của cô đã nghẹn ngào đến mức kỳ cục, cả người mềm nhũn, không chút hăng hái. Cô làm sao đấu lại nổi sức lực của Kỷ Bắc, cô bị xách lên ném xuống ghế. Chỗ da bị trầy ở cổ tay bị đè vào khiến cô đau đến nhe răng. Kỷ Bắc nhìn cô một cái, đóng sầm cửa xe ngồi vào ghế lái. Hắn đánh tay lái, đi về phía bệnh viện. Bị đau đớn kích thích, đầu óc ngơ ngẩn của Diệp Tiên Tiên trở nên tỉnh táo đôi chút. Cùng lúc đó, âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên "Trừng phạt kết thúc." Diệp Tiên Tiên thở mạnh một hơi, cuối cùng cũng sống lại rồi. Xoa xoa cổ tay đau nhức, ánh mắt cô lia tới sườn mặt của người đàn ông đang lái xe. Ánh mặt trời ngoài cửa sổ xe chiếu vào, phủ lên sườn mặt góc cạnh của hắn, hàng lông mi dày như được tỏa sáng. Áo khoác của người đàn ông treo ở trên ghế, hiện tại hắn chỉ mặc một cái áo phông màu đen, da thịt màu đồng, toàn thân cơ bắp cường tráng. Rõ ràng trừng phạt đã kết thúc nhưng Diệp Tiên Tiên lại cảm thấy khát nước một cách khó hiểu, cô liếm liếm môi. Một lọ nước khoáng đột nhiên được đưa tới, "Khát thì uống đi." "Cảm ơn." Là chai mới. Cô nhận lấy chai nước, vặn nắp uống một ngụm, dòng nước mát lạnh trượt qua cổ họng, làm dịu chút cảm giác khô nóng kỳ lạ cuối cùng. Cô nghĩ, nếu bây giờ cô nói mình hết bệnh rồi, muốn xuống xe thì không biết liệu hắn có còng cô lại lần nữa không nhỉ? Từ kính chiếu hậu, Kỷ Bắc nhìn thấy đôi mắt đã trong trẻo trở lại của cô gái nhỏ, sắc mặt bình thường thì chỉ cho rằng cô có thể chất đặc biệt, dễ bị bệnh mà cũng nhanh khỏi bệnh, hắn không yên tâm mà hỏi thêm một câu "Đỡ chưa?" Diệp Tiên Tiên cúi đầu, ấp úng, thanh âm so với muỗi cũng không lớn hơn bao nhiêu. Từ trước đến nay Kỷ Bắc làm việc nhanh nhẹn, không chịu nổi loại ấp úng này, trầm giọng nói "Có thể nói chuyện bình thường không?" Gương mặt cô bé trắng nõn tựa như gạch men trắng cao cấp, cô nhút nhát sợ sệt liếc hắn một cái rồi lại vội vàng rụt về, lông mi cong dài rủ xuống. Tựa như hắn là một tên ác đồ hung dữ, còn cô là một cô bé nhu nhược yếu đuối, bị hắn ức hiếp chà đạp. Nhưng trên thực tế, bị bắt nạt lại chính là Kỷ Bắc hắn, bị sàm sỡ cũng là Kỷ Bắc hắn. Kỷ Bắc xoa cổ, thanh âm ôn hòa một chút, "Nếu đỡ rồi thì để anh đưa em về." Diệp Tiên Tiên nghi ngờ nhìn hắn, "Anh, không giận em hả?"
Kỳ thật livestream hai tiếng liền rất mệt bởi vì hành động và biểu cảm đều phải giữ ở trạng thái tốt nhất, có lẽ thêm một thời gian nữa thì cô sẽ quen dần. Duỗi người một cái, Diệp Tiên Tiên rót cốc nước uống cho đỡ khát, đúng lúc này thì bụng cũng phát ra tiếng ọc ọc. Giờ cô mới nhớ mình chưa ăn tối. Lê dép tới phòng bếp nấu bát mì để ăn rồi cô mới trở về phòng bắt đầu làm bài tập. Cầm bút lên xoay xoay hai cái nhưng trong lòng cô vẫn chưa bình tĩnh lại được. Dù sao thì Diệp Tiên Tiên cũng mới mười sáu, có trưởng thành sớm thì vẫn là một cô bé, tất cả mọi chuyện xảy ra đêm nay quá mức điên rồ, đánh tan mọi quan niệm trước đây của cô, trong nhất thời không thể bình tĩnh lại cũng là bình thường. Miễn cưỡng làm xong bài tập, cô lên giường đi ngủ. Lăn qua lăn lại không biết bao lâu cho đến khi bị tiếng chuông đánh thức, ánh nắng sáng sớm chiếu vào phòng qua khe hở của tấm rèm, dừng ở trên mặt cô, có chút chói mắt nhưng lại ấm áp làm người ta tham luyến. "Thời tiết thật đẹp." Tắt chuông báo đang ầm ĩ không thôi, Diệp Tiên Tiên cười khổ, lại quên tắt chuông rồi, kế hoạch cuối tuần lười nhác xem như hỏng rồi. Cô dụi dụi mắt, đứng dậy kéo rèm mở ra, ánh mặt trời không bị ngăn cản chiếu thẳng tới, ấm áp dễ chịu. Buộc kiểu tóc đuôi ngựa rồi rửa mặt chải đầu xong, Diệp Tiên Tiên xách một cái túi nhỏ đi ra cửa. Mua một cái bánh bao ở cửa khu nhà rồi vừa đi vừa gặm, thẳng một đường đến mục tiêu đã định, ngân hàng. "Ký chủ gặm bánh bao trên đường, thật là mất hình tượng." Là thanh âm của hệ thống. Nếu là ngày thường thì làm gì có chuyện Diệp Tiên Tiên sẽ mua bánh bao, mà cô chỉ ăn bát mì ở nhà là xong. Hôm nay khó được một lần xa xỉ mà còn bị hệ thống dạy bảo. Miếng bánh bao nghẹn lại ở trong cổ cô, nuốt cũng không được mà không nuốt cũng không xong. Nhưng không ăn thì sẽ lãng phí, một cái 5 mao đó! Diệp Tiên Tiên quyết định làm lơ hệ thống, gặm xong đã rồi nói. Đương nhiên, trong lúc ăn cũng thoáng nhã nhặn hơn một chút. Đi vào ngân hàng rồi trong lòng cô hồi hộp không thôi, Diệp Tiên Tiên cố gắng bình tĩnh, cắm thẻ, nhấn mật mã. Ấn mở số dư. Là thật, là thật! Diệp Tiên Tiên thở dồn dập, hai mắt tỏa sáng. Cô rút 1000 tệ ra, đặt trước mũi rồi hít mạnh một hơi, khóe miệng cong lên càng lúc càng rộng, sắp kéo tới cả mang tai luôn. "Mùi tiền mặt đúng là làm cho người ta say mê." "Mình thật sự có thể tự kiếm tiền, hơn nữa... Còn nhiều như vậy." Ra khỏi ngân hàng, bước chân của Diệp Tiên Tiên như muốn bay lên, mọi chuyện tới quá nhanh làm cho cô có một loại cảm giác không chân thực, nhưng tiền trong túi lại là thật của thật, vuốt chỗ tiền 1000 tệ cô không khỏi càng lúc càng chờ mong đối với chuyện livestream kia.
Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Dịch giả damnu94 Chạng vạng hôm nay, mây đen phủ kín bầu trời, gió lớn thổi lay động cây cối, từng tia chớp giống như lưỡi kiếm bổ vào thân cây, trên trời cao vang lên tiếng sấm kinh thiên động cơn mưa tầm tã kéo đến, dội xuống một cách điên cuồng, mặt đất nhanh chóng bị nước mưa thấm cửa trường trung học Dương Minh, có rất nhiều phụ huynh lái xe hoặc mang ô tới đón con tan đám người tản bớt, Diệp Tiên Tiên giương cái ô cũ kỹ gần như sắp hỏng bước ra khỏi cổng trường, khổ sợ chống lại mưa gió mà đi, đôi giày vải cũ ướt sũng nước, lạnh lẽo thấm vào nay là sinh nhật mười sáu tuổi của cô nhưng liệu còn có ai nhớ đây? Từ khi bố mẹ ly hôn rồi bỏ lại cô, ngoại trừ mỗi tháng gửi cho cô chút tiền sinh hoạt ít ỏi thì cũng chẳng hỏi han gì nữa, trên đời này người quan tâm cô chỉ còn lại chính bản thân đã quen những ngày tháng dù mưa gió cũng không ai đưa đón, cũng đâu có gì ghê gớm, không phải sao? Cô một mình đi về nhà, thật may là sau khi bố mẹ ly hôn có để lại căn nhà cũ cho cô, giúp cô không đến mức không nơi để về, lưu lạc đầu đường.“Á!” Đôi giày vải giá rẻ đã bị mài mòn trở nên mỏng manh, lòng bàn chân bất ngờ bị thứ gì đó đâm phải, cơn đau nhói tràn tới, Diệp Tiên Tiên nhấc chân lên, có chút buồn bực định đá văng cục đá đã đâm vào chân mình, thế nhưng lúc chân giơ lên lại lơ đãng trông thấy bộ dạng của cục đá kia, nó không phải là một cục đá mà là một chiếc nhẫn, rất rất xui quỷ khiến thế nào mà cô nhặt nó lên, cầm trong tay ngắm hình cổ xưa, trên thân khắc một hình vẽ phức tạp, nhìn qua có vẻ không tầm sao cũng đang ở bên ngoài, Diệp Tiên Tiên không tiện nhìn kỹ, cô lê đôi giày vải đầy nước đi về sáng mờ ảo của đèn đường chiếu ra cái bóng nhỏ gầy của cô cách trường trung học Dương Minh một kilomet, trời không mưa thì đi mất mười lăm phút, hôm nay thời tiết không tốt nên mất thêm năm phút so với ngày thường. Dậm mạnh một cái lên sàn, đèn cảm ứng giống như không tình nguyện mà sáng đi lên tầng ba, lấy chìa khóa ra mở cửa, phòng ở không đến một trăm mét vuông, hai phòng ngủ một phòng khách, một bếp một vệ sinh, cũ thì cũ thật nhưng dù gì cũng có thể che mưa chắn cái ô ướt sũng dựa vào tường, cô thay dép lê đi vào bếp xách một bình nước vào nhà vệ sinh tắm đi hơi nước trên mặt gương, bên trên hiện ra hình ảnh một cô bé có làn da trắng nõn, cái mũi nhỏ nhắn, đôi môi chúm chím hồng nhuận, như trái cây mọng nước khiến người ta muốn nhấm nháp, bên dưới là chiếc cằm thon nhọn, đẹp đẽ quá là cặp mắt kia, ở phía đuôi mắt hơi hạ xuống, cảm giác của cả khuôn mặt hoàn toàn thay đổi, có vẻ vô cùng điềm đạm đáng yêu, khi đôi mắt chớp chớp kéo theo hàng mi cong run rẩy, trông nhu nhược lại vô Tiên Tiên mặc vào một cái áo phông trắng, đem quần áo và quần lót đi giặt, sờ tới thứ đồ cưng cứng trong túi, lúc này cô mới nhớ tới vừa rồi trên đường về nhà có nhặt một chiếc nhẫn, cô lấy ra đeo vào ngón út định đợi lát nữa sẽ xem hết mọi việc, cô xách cặp đi về của Diệp Tiên Tiên rất đơn giản, một cái giường gỗ đơn, một tủ quần áo, một bàn học cũ kỹ, sắp xếp gọn gàng sạch xuống mở đèn bàn lên, cô tháo chiếc nhẫn trên ngón út ra, “Ơ! Sao lại như vậy?”Thế mà lại không tháo ra thêm sức kéo ra, ngón út cũng bị cô làm cho đỏ ửng lên nhưng chiếc nhẫn kia vẫn không di chuyển như… Gắn vào da thịt của lạ, vô cùng quái lạ!Đột nhiên ngoài cửa sổ sấm chớp vang lên đùng’ một tiếng, Diệp Tiên Tiên bị dọa giật mình.“Ký chủ đừng sợ, tôi sẽ không hại cô.”Hả? Sao lại có âm thanh? Là ai đang nói chuyện?“Tôi là hệ thống livestream khiêu chiến sự xấu hổ cực hạn đến từ hành tinh Hamha tương lai.”Livestream thì cô biết, hệ thống cô cũng có đọc qua trong tiểu thuyết, thế nhưng khiêu chiến sự xấu hổ cực hạn là cái gì?“Khiêu chiến sự xấu hổ cực hạn chính là hệ thống đưa ra các loại nhiệm vụ, hoàn thành sẽ có khen thưởng. Livestream cũng sẽ có các loại nhiệm vụ nhận thưởng, độ yêu thích càng cao thì thưởng càng nhiều.”Diệp Tiên Tiên kinh hãi phát hiện ý nghĩ của cô thế mà bị cái gọi là hệ thống này nhìn trộm không sót chút nào, “Sao, sao cậu biết trong lòng tôi đang nghĩ cái gì?”“Cô là ký chủ mà bổn hệ thống đã trói định, bổn hệ thống muốn biết thì đương nhiên có thể.”“Cậu… Là chiếc nhẫn này?”Diệp Tiên Tiên không thích loại cảm giác bị người ta nhìn trộm suy này, nó làm cho cô cảm thấy không an toàn một chút nào, cô mở miệng nói “Tôi không muốn trói định có được không?”“Được chứ!”“Vậy…” Lời nói của cô còn chưa ra khỏi miệng thì đã nghe thấy lời tiếp theo của hệ thống kia “Mười lăm năm sau nếu ký chủ muốn giải trừ tất nhiên có thể.”“Không có cách khác?”“Trừ phi ký chủ người chết hồn tiêu.”Hô… Diệp Tiên Tiên mở to mắt, cái này quả nhiên là ép mua ép bán câu nói rất đúng, tham thì thâm, hiện tại không phải cô đang “máu chảy đầm đìa” đây sao?Nhưng, có phải chăng đây là sự bắt đầu của một cuộc sống mới? Dù sao hiện giờ cô nghèo túng vô vọng, còn có gì để mất đâu. Hơn nữa hệ thống này còn nói sẽ có khi nghĩ thông suốt, Diệp Tiên Tiên thương lượng với hệ thống, “Có thể đừng chủ động nhìn trộm ý nghĩ của tôi không?”“Điều này… Có thể.” Hệ thống miễn cưỡng đáp ứng. “Ký chủ có thể nói chuyện ở trong lòng, bổn hệ thống có thể nghe được.”“Đeo khuyên tai lên, mỗi ngày livestream ít nhất hai tiếng. Cách tắt mở bằng suy nghĩ.”Trong lòng bàn tay Diệp Tiên Tiên hiện ra một cái khuyên tai nhỏ bằng ngọc màu lam, màu sắc trong suốt, tinh xảo cực kỳ.
hệ thống livestream diệp tiên tiên